1 Bao quanh Liễu Triêu Hoa là một mảnh không gian tăm tối, mịt mùng. Nàng giống như một đứa bé co mình lại, cong cong cái lưng, chui đầu vào giữa hai đầu gối.
2 “Chân muội, hài tử của ta”. Từ phòng trong truyền ra một thanh âm nhỏ, nụ cười trên môi Dịch Cư nhạt đi, khuôn mặt tuấn tú trở nên điềm tĩnh như tiên nhân, hắn đưa đứa bé trong lòng cho Đào Chân, Đào Chân đón lấy, hỏi: “Dịch Cư sư huynh không đến thăm Uyển sư tỷ sao?”.
3 Liễu Tân Chi nghe tiếng Căng Uyển gọi thì cả kinh, vội vàng cúi người xuống, đưa mắt nhìn đôi chân trắng nõn đang hở ra của Liễu Triêu Hoa, sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy ở sườn trong hai chân của Liễu Triêu Hoa có một hình vẽ lớn bằng nửa hạt gạo.
4 Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc Liễu Triêu Hoa tỉnh tỉnh mê mê đến thế giới này, ngồi ở vị trí khán giả xem kịch, trong nháy mắt mà sáu năm đã trôi qua.
5 Tiểu cô nương cõng Liễu Triêu Hoa trên lưng bỗng dừng bước một chút, lại như bình thản hỏi rằng: “Tỷ tỷ của ngươi như vậy, ngươi không ghét nàng sao?”.
6 Tước Nhiên bế Liễu Triêu Hoa đến cửa phòng, duỗi chân đá nhẹ để mở cửa, đập vào mắt là những giá sách sắp xếp quanh các vách tường lầu một, ở giữa những giá sách bày biện một cái bàn bát tiên và tám chiếc ghế dựa.
7 Vì buổi sáng Căng Uyển muốn dạy nhóm nữ đệ tử của Tiểu Thiện Phong luyện công sớm, tiện cho việc giải quyết sự vụ trong ngày nên thường cùng Liễu Tân Chi và Liễu Triêu Dương ăn điểm tâm sớm.
8 Liễu Triêu Hoa cầm khối ngọc trên cổ mình lên xem xét, mặt đầy ngạc nhiên, trong lòng bàn tay nàng là khối ngọc hình cầu, ở giữa dày, bên ngoài mỏng, có chút trong suốt, dọc theo viền gắn một vòng ngân bạch, càng nhìn càng thấy xanh thẳm, sáng bóng.
9 Xe lăn mà Liễu Triêu Hoa muốn không thể để người dưới núi làm, mà phải trực tiếp giao cho đệ tử chuyên quản việc chế luyện pháp khí ở Nhân Nguyên Phong.
10 Càng gần cuộc tranh tài vào ngày mười tháng mười, Liễu Triêu Dương luyện công càng chăm chỉ. Căng Uyển vì vậy mà bận rộn đến mức chân không chạm đất, người rảnh rỗi cũng chỉ có mỗi Liễu Triêu Hoa cùng Tước Nhiên, hai người ăn cơm xong, chậm rãi ở phía sau núi Tiểu Thiện ngắm cảnh.
11 Con Cự Mãng màu xanh biếc từ từ ngẩng đầu, tròng mắt màu hổ phách lành lạnh nhìn chằm chằm Liễu Triêu Hoa, cái lưỡi màu lam phun ra từng tiếng khè khè, nó từ từ động đậy, giống như là muốn từ trên cây bổ tới phía Liễu Triêu Hoa.
12 Nàng từ từ ngẩng đầu nhìn về nơi xuất phát của đám tuyết trắng, chỉ nhìn một cái liền sững sờ ngay tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được và cực kỳ khiếp sợ!Chỗ đó có một lão nhân vẻ mặt điềm tĩnh đang tựa lưng vào vách hang đá lẳng lặng ngồi, chòm râu trắng như tuyết từ trên mặt lão mọc dài đến mức phủ kín bề mặt hang đá.
13 Liễu Triêu Hoa cảm thấy hơi nhói đau trong ngực, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, hốc mắt đỏ lên, nàng chớp mắt mấy cái thật mạnh, cố giữ lại những giọt nước mắt trong suốt chỉ chực trào ra.
14 Lão hồ yêu sững lại, trên mặt hiện lên vẻ mất hứng do bị cắt ngang, sau khi hiểu được vấn đề Liễu Triêu Hoa đang hỏi, khuôn mặt già nua thế nhưng lại hơi hồng hồng, hai cái lỗ tai mềm mại trên đỉnh đầu lão run run, vừa rung đùi đắc ý vừa tỏ vẻ cao thâm lẩm bẩm nói: “Thời cơ chưa tới, không thể nói, không thể nói được”.
15 Hai sợi lông trắng tuyết nhanh chóng lướt nhẹ rồi cuốn lấy hai chân Liễu Triêu Hoa, ống quần bị kéo lên một đoạn, đôi chân trắng nõn lộ ra, một hình vẽ màu đen bằng nửa hạt gạo hiện ra trước mắt lão hồ ly.
16 Liễu Triêu Hoa nhíu chặt mày, xoa thái dương, cố nén sự choáng váng trong đầu, kêu một tiếng: “Tước Nhiên”. Cảm giác nhè nhẹ lạnh lẽo từ trên huyệt thái dương truyền đến, một đôi tay đặt ở huyệt thái dương của Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng xoa: “Rất choáng váng sao?”.
17 Ngày thứ hai, Tước Nhiên mặc dù không muốn nhưng vẫn chuẩn bị khay cơm đầy đủ ba món mặn một món canh giao cho Liễu Triêu Hoa. Liễu Triêu Hoa liếc mắt nhìn Tước Nhiên rồi cười, sau cuộc nói chuyện thẳng thắn đêm qua, ở trước mặt nàng Tước Nhiên đã gỡ xuống chiếc mặt nạ lúc trước, nói thẳng ra giờ đây hai người ở chung đã tự nhiên hơn nhiều, trừ việc thỉnh thoảng tâm thần của Tước Nhiên hơi không bình thường thì Liễu Triêu Hoa cảm thấy hết thảy đều tốt hơn so với lúc đầu.
18 *Kim Chung Tráo nghĩa là cái chuông vàng, trong truyện này đây là tên một loại thuật pháp dùng để phòng thủ, khi thi triển sẽ hóa ra một chiếc lồng hình chuông phát ra ánh sáng vàng kim bao quanh thân thể người dùng nhằm cản trở mọi loại công kích hướng đến.
19 Trong ký ức, đã thật lâu rồi Liễu Triêu Hoa mới lại một lần nữa bái sư học nghệ. Mỗi ngày nàng đều chỉ gặp cha và mẹ của mình một lần rồi sau đó liền đúng giờ nhanh chóng đến bên cạnh lão hồ yêu.
20 Hai ngày nữa chính là mùng mười tháng mười, Liễu Triêu Hoa rất mong đợi cuộc so tài lần này, rốt cuộc sau hai ngày nữa cuộc sống thanh tĩnh từ trước đến nay của nàng có thể náo nhiệt hơn một chút.