1 Thời tiết vào thu buổi tối vô cùng rét lạnh, các nhà tại Phàm giới đã sớm đóng cử đốt đèn,
Rừng rậm núi sâu, vạn yêu hội tụ.
Các tộc lần đầu bỏ đi ân oán cùng nhau xuất hiện, Hổ-Thỏ-Hồ Ly-Rắn… Yêu tộc đủ loại đủ kiểu đều đến đông đủ.
2 Khu rừng rậm đang ồn ào náo nhiệt, nay yên tĩnh ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng chim đều biến mất sạch.
Nữ tử áo màu xám hai mắt ngẩn ra ngơ ngác ngồi trên xác hổ to lớn, dáng vẻ mệt mỏi co chân lại, ngồi lâu mới nhẹ than một tiếng, khẽ lầm bầm câu, “Aiz…Mệt quá, về nhà thôi!”
Nói xong mới từ từ đứng dậy từ xác hổ trèo xuống, sờ sờ bụng, cảm giác có chút đói, nhìn xung quanh một vòng xác chết các loại Yêu tộc nằm đầy đất, nếu tất cả đã chết, hay là…Làm bữa ăn khuya?
Suy nghĩ một chút xoay người đi đến chỗ Thỏ Vương màu trắng, vừa muốn đưa tay nắm đuôi thỏ kéo đi, con vật Thỏ Vương nằm cứng đơ dưới đất đã lâu bỗng nhiên nhảy lên
(⊙ o ⊙)
Nó nhảy lên nhưng cũng không phải chạy trốn mà xoay người đến chỗ nàng đang đứng dập đầu vang ầm ầm, ngẩng đầu lên.
3 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Thời điểm Thẩm Huỳnh trở lại nhà lá của chính mình đã là nửa đêm.
4 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Lúc Nghệ Thanh tỉnh lại liền phát hiện hắn vẫn nằm bên trong cái viện kia,vị trí vẫn không đổi.
5 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Yêu Vương tới ngày càng gần, lúc này Nghệ Thanh mới thấy rõ, sau lưng nó còn có một chuỗi dài đi theo, vòng một vòng nhỏ nhiều thân ảnh màu trắng.
6 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Lúc Thẩm Huỳnh tỉnh lại cũng là lúc trời đã tối. Nàng không nhìn thấy một con thỏ nào, chỉ có một nam tử mặc bạch y đã thấm máu ngồi ở đối diện nàng, gương mặt quấn quít nhìn nàng.
7 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Thẩm Huỳnh quấn quít một lúc lâu cũng không làm được gì,đành phải giống như thường ngày, nhúng thịt xuống nước lạnh rồi nấu nấu, chờ một lúc sau đó trực tiếp ăn.
8 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
"Sư phụ,ta đang ở cảnh giới Trúc Cơ,vậy cho nên ta mới nói trước ta ở trong hang động hoang vắng.
9 Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
"Này. . . . " Thẩm Huỳnh đẩy nhẹ vào vai Nghệ Thanh, "Ngươi làm sao vậy? Này, đồ đệ, ngươi đừng làm ta sợ!"
"Sư phụ.
10 Edit + Beta: Tiểu Phiến
----------------------------------------------------------------
Sau buổi tối hôm đó, toàn bộ yêu khí trong cơ thể Nghệ Thanh đều đã rõ ràng, thương thế bên ngoài cũng coi như đã tốt hoàn toàn.
11 ước hắn chậm trễ, hắn dịch lại gần một chút, “Là tại hạ sơ sẩy, đạo hữu đã khổ cực một đường rồi. Mong đạo hữu chớ trách. Đạo hữu, đạo hữu? Đạo hữu, ngươi….
12 Edit: Ốc | Nguồn: Hội hiền lười
“Ha ha ha, chuông ma âm này cuối cùng cũng là của ta. ” Đột nhiên trên trung tâm trận pháp bụi gai có một người, nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, mặc đồ đen, trên mặt toàn những đường vân đen, vẻ mặt hắn hưng phấn cầm cái hộp tu sĩ trẻ tuổi vừa ném.
13 Edit: Ốc | Nguồn: Hội hiền lười
Trong không trung lá cờ đỏ tía bồng bềnh trôi, quỷ khí liên tục tràn ra từ đó, tiếng kêu thê lương như vạn quỷ xuất hiện, có gì đó đang phá lá cờ mà ra, ánh trăng nhô cao giờ đã bị mây đen che kín, gió lạnh thổi khắp nơi.
14 (*) Môn phái tu tiên
Editor: Vi Vi
Huyền Thiên Tông, điện Khánh Vân.
“Ngươi nói lại lần nữa, người kia mang theo cái gì lên núi?” Chưởng môn Hề Thu của Huyền Thiên tông ngồi trên cao trong đại điện, đột ngột đứng lên.
15 "Thẩm. . . Thẩm Huỳnh?" Ai! Ai vậy? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua a. Mấu chốt là, người này rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu đứng ở chỗ này? Hắn đường đường một cái tu sĩ Nguyên Anh, lại có thể một chút cũng không có nhận ra được.
16 Cô Nguyệt cơ hồ là dùng bình sinh tốc độ nhanh nhất bay đến Nghênh Duyên phong, lúc này mới nhớ tới, không hỏi Hề Thu đối phương ở nơi đó tòa động phủ.
17 "Sư phụ, Cô Nguyệt tôn giả lại tới rồi. " Nghệ Thanh bên thu thập chén đũa, mang một ít do dự mở miệng.
"Ồ. " Ăn no cho ăn đủ đang gục xuống bàn không muốn động người, miễn cưỡng đáp một tiếng.
18 Nghệ Thanh bộ kiếm pháp này suốt biểu diễn có hơn nửa canh giờ, chiêu thức thiên biến vạn hóa, uy lực cực lớn. Mặc dù hắn đã tận lực thu liễm kiếm khí, đợi thu thế thời điểm vẫn để cho toàn bộ đảo bị tước mất một tiết cao.
19 Thật vất vả cơm nước xong, Cô Nguyệt đang định đem cái này đà lười hàng kéo đi hải đảo, một người học trò lại vội vã chạy tới, vội vàng hướng về hắn chào một cái, "Xin chào tôn giả!"
"Ngươi là chủ phong đệ tử?" Cô Nguyệt nhíu mày một cái, "Hề Thu tìm ta chuyện gì?"
"Trở về tôn giả, chưởng môn nói Phệ Hồn Phiên xuất hiện dị biến, mời tôn giả mau trước đi kiểm tra.
20 Cô Nguyệt mang theo Thẩm Huỳnh, trực tiếp hướng về cái đó cô đảo bay đi, càng đến gần phụ cận kiếm khí lại càng nồng, trên đảo tròn ba dặm bên trong, đã xong bị kiếm khí vây lại, không còn có thể tiến thêm, hắn không thể làm gì khác hơn là ngừng giữa không trung nhìn về phía trước cái đó bị cường đại kiếm khí cùng linh khí vây quanh cái đảo.