1 Sớm đầu Xuân. Mười giờ sáng. “Két…!”Cánh cổng sắt nặng nề rít lên tiếng sắt hoen gỉ, một khe hở từ từ mở ra, ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu lên người thiếu nữ đang chầm chậm đi ra.
2 Ngày Hai mươi sáu tháng Hai. Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ bóng tối bao trùm vạn vật, mưa rơi lất phất. Trong phòng rất tối. Chỉ bật một ngọn đèn bàn.
3 Trên bãi biển. Trời và biển hòa một màu, xanh như ngọc bích. Đây là một bãi biển tư nhân. Bờ cát vàng trải dài, hàng dừa xanh bát ngát, từng vạt lớn hoa tươi nở rộ, tấm lụa trắng lất phất bay theo gió, không khí tỏa hương thơm của tinh dầu hoa hồng, đằng xa có tiếng hót của một loài chim biển nào đó.
4 Hoa viên nhà họ Tạ. Bên bể bơi. Có một lầu bát giác màu trắng. Trên đỉnh lầu, dây tường vi bò tràn lan. Trong ánh mặt trời lấp lóa giữa thảm lá xanh ngắt, hoa tường vi trắng nở rộn ràng, từng cụm từng cụm đua nhau nở, thanh khiết tuyệt vời, trông xa như dòng thác hoa tuôn chảy.
5 “Vị này là Diệp tiểu thư, tốt nghiệp…”Sâm Minh Mỹ cười nhạt hướng về mọi người giới thiệu, cúi đầu nhìn lướt bản lý lịch trong tay, nhíu mày ghi nhớ nói:“…Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada.
6 Đêm đã khuya, bữa tiệc chào mừng của phòng thiết kế cũng kết thúc. Đứng trước cửa nhà hàng, Diệp Anh vẫy tay tạm biệt các đồng nghiệp đã chếnh choáng say, chiếc Bentley màu đen dài rộng chầm chậm lượn sát đến bên cô.
7 Đêm tối như mực. Ánh trăng bị đám mây dày che lấp. Ngoài cửa sổ phòng nghỉ, từng thảm lớn hoa tường vi vàng lặng lẽ nở. Nhìn nét mặt Việt Xán vụt trở nên trống rỗng, Diệp Anh bỗng thấy vui.
8 Sáng sớm mấy hôm sau, Diệp Anh cùng những người giúp việc khác trong nhà họ Tạ cùng lặng lẽ đứng đợi ở một góc khuất trong vườn hoa. Ánh nắng sớm rực rỡ, trên bãi cỏ xanh mướt, dưới những chiếc dù che nắng màu xanh và trên bàn tròn bằng mây sơn trắng, bữa trà sáng và các món điểm tâm tỏa hương.
9 Một buổi chiều ba ngày sau. “Diệp tiểu thư, kiểu trang trí này phải chăng hơi lạnh và cứng nhắc. ”Đứng trước cửa hiệu đã sửa chữa hoàn tất, Tracy ngắm nghía khắp lượt, ngây người hỏi.
10 hi Diệp Anh tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong phòng bệnh, ngoài y tá ra thì không có một ai. Những ngày sau đó sức khỏe cô dần hồi phục, có thể ngồi dậy, có thể thử đi lại, nhưng phòng cô trước sau vẫn vắng ngắt, ngoài y tá không có bất kỳ ai đến thăm hỏi.
11 Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Việt Xán, nỗi tủi hờn trào lên khiến cô rã rời, người run run, loạng choạng lao về phía anh… “Xán…!”Trong tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ tấm tức khóc, run bần bật như con chim nhỏ kinh động, ngửa khuôn mặt có dấu năm ngón tay lồ lộ, nức nở:“Đuổi cô ta đi, đuổi con đàn bà đó đi! Nó là tội phạm vừa ra khỏi nhà tù! Vừa rồi nó suýt nữa… suýt nữa…”Việt Xán ôm lấy Sâm Minh Mỹ, tay nhè nhẹ vỗ vào lưng, an ủi.
12 Mưa đều đều nhỏ trên tán ô, cô lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đen, sắc lạnh. Nhìn chiếc sơ mi ướt đẫm của cô, Việt Tuyên cau mày, một tay tiếp tục che ô, một tay lấy tấm mền trên đầu gối khoác lên vai cô.
13 Bắt đầu từ hôm đó, Sâm Minh Mỹ rất chú tâm theo dõi báo chí và tin thời sự hàng ngày. Tuy nhiên ngày ngày qua đi, các tin thời sự đầu bảng vẫn khác nhau, nhưng trước sau vẫn không thấy xuất hiện cái tin giật gân như cô dự đoán.
14 “Chắc chắn có người để lộ thông tin !” Cửa văn phòng vừa đóng, Sâm Minh Mỹ đã uất ức tái mặt, không để ý giữ gìn thái độ thanh lịch vốn có mà hầm hầm phẫn nộ kêu lên: “Em không tin có sự trùng hợp như vậy ! Đúng lúc em quyết định đi tìm Phan Đình Đình, thì cô ta cũng có suy nghĩ tương tự ?! Rốt cuộc cô ta là hạng người nào ?! Cái gì cũng muốn cướp ! Không chỉ …”.
15 Lời bạtThai nghén câu chuyện này trong vòng ba năm. Khi ấy tôi đang viết phần mở đầu cuốn tiểu thuyết có tên là “Tôi là con cú trong đêm tối nhất”. Do cấu tứ và tình tiết của câu chuyện không được thỏa đáng, nên viết được một thời gian, được khoảng bảy ngàn chữ, đành gác lại.