1 Edit: Kally Nguyệt Ngân Lam, người giang hồ xưng là thần tiên toán, nam nhân tuấn dật đang lo âu không thôi, đi qua đi lại. Trong cửa phòng đóng chặt kia truyền ra những tiếng rên rỉ kêu đau, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, khiến cho hắn căng thẳng thần kinh mau phân liệt.
2 “ Cái gì?” Nam Khiếu Thiên hoài nghi chính mình nghe lầm. Cổ Vân Nương thở gấp lấy tay che miệng, bị làm cho sợ tới mức nói không ra lời. Cô nương này rất lớn mật, dám giáp mặt hướng nam nhân cầu hôn.
3 Trước cửa Định Viễn vương phủ. “ Vương Đại chết tiệt, ngươi lái xe kiểu gì vậy hả? Bộ muốn hại chết hai mẹ con ta sao……. . ” Cố Ngọc Phượng hoa dung thất sắc bước xuống xe ngựa, dùng thanh âm cao chót vót của mình tức giận mắng không ngừng miệng “ Ngươi muốn bị ta trừ lương tháng phải không? Cũng may là đã đến vương phủ, nếu không xem ta như thế nào trừng trị ngươi!” “ Phu nhân, tiểu nhân không dám a! không biết tại vì sao con ngựa lại phát cuồng, ngay cả tôi cũng khống chế không được……….
4 “ Hạo ca ca, nên đổi dược a!” Hỏng bét! Nàng đến đây! Nam Thần Hạo cả kinh, bỏ lại Kinh phật đang đọc được một nửa ở trong tay, hoảng hốt nằm xuống giả vờ ngủ say.
5 Trong căn phòng bài trí đơn giản, tao nhã, không khí yên bình, Ngân Hạnh cẩn thận hầu hạ Cổ Vân Nương uống thuốc. Trên chiếc bàn cách đó không xa còn bày ra đầy bàn thuốc bổ, chỉ cần hương khí tỏa ra bốn phía thôi cũng đã làm cho người ta chảy nước miếng rồi! “ Ta không uống” Đẩy chiếc muỗng bên miệng ra, Cổ Vân Nương khó nén buồn nôn, trong miệng đầy vị thuốc làm cho bà khổ không nói nổi.
6 Di! Kia không phải là Hạo nhi sao? Như thế nào một mình ngồi ngây ngốc trước thềm đá ngoài cửa? Trăng thanh gió mát, Nam Khiếu Thiên làm xong công sự định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nhìn thấy con một mình ngồi dưới ánh trăng xuất thần ngẩn người, trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc….
7 “ Mẹ ơi! Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách”. “ Đều tại ngươi chính mình không chịu cố gắng, ngay cả quyến rũ người cũng không biết”. “ Nói bậy! mấy ngày nay nữ nhi vừa thấy biểu ca có lần nào mà không tỏ ra nghênh đón, chính là do biểu ca không hiểu phong tình chứ không phải do con sức quyến rũ không đủ!” “ Haiz, nói như vậy cũng đúng, Vân Nương như thế nào lại sinh ra một cái đầu gỗ, như thế này thì kế hoạch của mẹ con ta làm sao mà thực hiện đây?” Trong khách phòng, Cổ Ngọc Phượng và Triệu Nghiên Nghiên hai mẹ con thở ngắn than dài, vì mộng đẹp chậm chạp chưa thực hiện được mà buồn bực không thôi, Triệu Nghiên cũng rất là khó hiểu, bằng tư sắc xinh đẹp của chính mình, nhiều lần muốn thân cận Nam Thần Hạo, chẳng những hắn không động tâm, còn nhiều lần bỏ trốn mất dạng nữa chứ! ( Đó là do bà hôi quá đó, cái bà này với mẹ bả hai người tự kỷ dễ sợ!) “ Không được”.
8 “ Ha ha…. Tiểu tình nhân lén lút tới đây hẹn hò a?” Bốn tên hán tử vẻ mặt dữ tợn từ trong bụi cỏ toát ra, miệng không đứng đắn cười nói: “ Tiểu cô nương bộ dạng thật đúng là xinh xắn, tư vị khẳng định là không tệ, hắc hắc….
9 Ban đêm, dưới ánh nến bên trong thiện phòng yên tĩnh, chiếu ra hai cái bóng dáng tương đối ngồi đối diện nhau, trầm tĩnh ôn hòa thanh âm đối đáp quanh quẩn trong không khí…… “ Ngộ Tâm, hôm nay con đến đây, hẳn là có việc muốn hỏi, con cứ nói thẳng, đừng ngại”.
10 Nói đến cũng thật không biết nên vui hay nên buồn? Vui là đêm đó Triệu Nghiên Nghiên vu cáo không thành, sự tình bại lộ, dưới sự ép hỏi của mọi người không thể không nói ra hết thảy ngọn nguồn.