1 Một ngàn ba trăm năm trước, Huyền Nguyệt đạp trên hoa lê tuyết trắng từ xa mang theo ánh sáng chậm rãi đi tới, y phục đỏ rực như lửa bàn thiêu đốt tới tận nơi sâu thẳm nhất linh sơn, ta thống khổ nằm trên đóa hoa, thật đáng giận, đan dược biến hóa này làm cho ta suy yếu vô cùng, ta cúi đầu, kêu to cầu xin hắn.
2 Huyền Nguyệt đánh thức ta dậy, hắn một thân bạch y, khuôn mặt tuấn dật không mang theo chút mệt mỏi nào. Ta dụi dụi mắt, không ngờ ta lại ngủ quên.
“Huyền Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng trở lại.
3 “Linh Lung rất thích hoa lê, hằng năm đều mặc y phục màu trắng xuất hành. Thời điểm nàng trở về vừa hay gặp hoa lê nở rộ, nàng liền ở lại chân núi linh sơn một thời gian.
4 Ta bắt đầu thật sự tập luyện phương pháp phá giới dưới sự giám sát của Linh lão nhân, mỗi ngày ta đều tập luyện hai canh giờ sau đó lại đi giúp Huyền Nguyệt tỉa lá cây, xem như là lao động ẩn dật kết hợp đi.
5 Ta thương tiếc nhìn hắn: “Linh Lung hiện tại đã quên hết rồi sao?”
Khóe miệng hắn khẽ cong cong xuống, mắt nheo lại, ta cũng không rõ rốt cục trong đáy mắt ấy đang ẩn chứa nỗi buồn gì.
6 Ta là Di Mộng, Di Mộng của Di Mộng trước kia. Nhưng ba tháng trước ta gọi là Phi Lê, ở trong một khu rừng ngập tràn hoa lê đỏ rực. Hiện giờ ta lại ở trong Bạch Linh Cốc, nơi sâu thẳm nhất linh sơn, nơi này chủ yếu là hồ ly, nhưng ta lại không hợp với họ một chút nào.
7 “Thương Ương, ngươi biết ta sẽ không trở về. ”
“Di Mộng, ngươi gả cho ta đi. ” Thương Ương bỗng nhiên nói, ta nhìn hắn, trong ánh mắt hắn lóe lên sự kiên định.
8 Ta say sưa nhìn hắn, có nhìn bao nhiêu dường như cũng không đủ, giờ khắc này ta lại cảm giác như không chân thực một chút nào.
“Phi Lê. ” Huyền Nguyệt đột nhiên cúi đầu, trong ánh mắt hắn thủy quang lưu động, hắn nói: “Phi Lê, ngươi không cần ủy khuất chính mình như vậy, an tâm ở lại Bạch Linh Cốc không tốt sao?”
Ngữ khí của hắn thậm chí mang theo chút ý tứ cầu xin, nhìn khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn, ta bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực chua xót.
9 Chiến hỏa khiến Đông Hải Đại đế thua trận trước chốn Bồng Lai từ ngày đại hôn lễ hôm đó đã chấm dứt, tam giới hòa bình trở lại đã được hơn bốn trăm năm.