1 "Đáng chết! Buông tôi ra!" Sắc mặt Thượng Quan Ngưng khó coi muốn đẩy cô gái dính trên người mình như thuốc cao bôi trên da chó (*) ra, không. . . . .
2 Ôi mẹ ơi, Tiêu Hòa Nhã chịu đựng đau nhức toàn thân bò dậy, thận trọng mặc quần áo, thật may là có thói quen cận thị, bằng không thật đúng là không biết phải thu thập khắc phục hậu quả thế nào đây! Người này, thật đúng là đáp lại câu nói kia, anh ta không phải là người điên khùng, nhưng mà mỗi lần điên cuồng lên thì không phải là người.
3 Bốn người nhìn nhau, cuối cùng quyết định vào nhà theo như thứ tự, vừa vào cửa, đã cảm thấy khí áp trong phòng rất thấp, đang có gió thổi mưa giông trước cơn bão.
4 "Không sao, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng mà nó là của tôi, cô tốt nhất không nên giành với tôi!"Thượng Quan Vân nói xong, sắc mặt của Thủy Khanh Tương thoáng chốc trở nên trắng bệch, Thượng Quan Ngưng cũng không lên tiếng ngăn cản, mặc ẹ mình đùa, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
5 “Đại nhất, chuyển bạn học này đến lớp một* năm hai!” Thượng Quan Ngưng cũng không bắt tay, trực tiếp vòng qua người cô đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa dặn dò công việc cho Đại Nhất.
6 “Hu hu hu. . . Mình muốn chuyển khỏi lớp một, nhưng mình phải làm sao đây hả?” Tiêu Hòa Nhã chỉ còn kém không ôm lấy hai người bạn mà ‘quỷ khóc sói gào*’ nữa thôi.
7 “Chúng tớ đi cùng cậu!”. Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc hai người miệng đồng thanh nói. Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, “Không cần!”. Nói xong trực tiếp thu thập cặp sách của mình rồi rời đi.
8 Tiêu Hòa Nhã trừng mắt phòng bị nhìn anh, chẳng qua là người nọ vẫn bình chân như vại, một chút cũng không có để cái nhìn của cô vào mắt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn, hơi nhụt chí nói: “Thầy nghĩ thế nào?”.
9 Tiêu Hòa Nhã trở lại phòng học, đã thấy bạn học nữ họ Thẩm kia đắc ý hả hê, trong lòng chợt cảm thấy chán ghét. Tâm bình khí hòa tâm bình khí hòa, trong lòng không ngừng tự mình thôi miên lấy mình, lúc này mắt mới nhìn thẳng thong thả đi tới chỗ ngồi của mình.
10 "Thầy. . . . . . " Sắc mặt hai người kia thật đặc sắc. . . một lát thì hồng, một lát thì trắng. Tiêu Hòa Nhã thoải mái nhàn nhã, người trong miệng hai người này muốn khai trừ chính là cô chứ gì? d∞đ∞l∞q∞đ Cô không cần quét dọn nữa có phải có thể nghe một chút hay không? Lui ra đến ngoài phòng trùng hợp gặp được bốn người đồng đạo khi nãy.
11 "Hừ!" Hai vợ chồng họ Thẩm hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, dđlqd lúc này mới thở phì phò phất tay áo rời đi. Lúc đi ra tới cửa còn trừng mắt liếc bọn Tiêu Hòa Nhã một cái nữa.
12 Tiêu Hòa Nhã xoay người, trước đó không lâu mới chia tay với người đẹp bây giờ lại thấy người nào đó mang vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt, dđlqd đây coi là oan gia ngõ hẹp sao? Tiêu Hòa Nhã trầm tư.
13 "Em nói cái gì?" Tiêu Mặc Tân rống lớn, cảm giác mình vừa mới nghe nhầm. Bên này Tiêu Hòa Nhã tiếp tục uất ức: "Hu hu hu. . . . . . Anh tuyệt không lo lắng cho em, em biết ngay là không có em mọi người nhất định rất vui mừng vì không còn liên quan nữa, hu hu hu.
14 Tiêu Hòa Nhã ngủ mê man liên tiếp ba ngày, sốt ới hạ xuống, làm ba anh em Nhà họ Tiêu chuyện gì cũng không làm, đều ở nhà canh cô ngủ ba ngày. "Tiểu Nhã, có còn chỗ nào khó chịu hay không?" Thân là bác sĩ Nhà họ Tiêu anh ba Tiêu Mặc Tinh ngồi ở bên giường nhìn Tiêu Hòa Nhã từ từ mở mắt, cẩn thận hỏi.
15 “Hiệu trưởng làm sao?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu ra sao. “Cậu không cảm thấy lớp mình thiếu mất một người sao?” Hiểu được có giấu diếm cũng không xong, Ôn Tiểu Noãn quay về phía một chỗ trống nào đó nói.
16 Nụ cười Hạ Ngưng Nguyệt cứng đờ, sau đó làm bộ như không nghe thấy tiếp tục đi thẳng về phía trước, coi như là cho quà gặp mặt, thầm nghĩ rằng lần này sẽ không so đo với cô.
17 Ai dám có ý kiến? Câu nói giống như một trận cuồng phong* làm dậy lên sóng lớn ngất trời trong lòng cô , bất kể nói thế nào bọn họ cũng không được coi là bằng hữu, nếu là trước kia lão hiệu trưởng nhất định sẽ vì bảo toàn vững vàng những thế lực này mà xử phạt mình để bình ổn sự phẫn nộ của ‘dân chúng’, thế nhưng anh đều không để ý đến, Tiêu Hòa Nhã sẽ không tự cho là người này tự xem trọng mình, có thể người này chẳng qua là muốn chơi đùa một chút mà thôi, nhưng vẫn là gián tiếp giúp cô.
18 Nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng thật là khoan khoái! Mặt mày tươi cười làm cho cả người càng thêm ‘nhu hòa tịnh lệ’, cho đến khi người nào đó từ từ đi đến bên cạnh mình, Thượng Quan Ngưng mới khẽ gật đầu, “Tôi quả thật đang thiếu hụt trò tiêu khiển!”.
19 Thượng Quan Ngưng nheo hai mắt lại, ánh mắt sắc bén hận không thể khoét vài cái lổ trên người cô !"Chạy tiếp đi!"Tiêu Hòa Nhã khóc không ra nước mắt, mắt kính này thật hại người không ít! Cha đồng chí, nếu là người tốt ai lại muốn cưới một bà vợ cận thị đây? Dđlqđ - Cũng không biết nên vì tương lai con của mình tìm một người mẹ khá hơn một chút sao? Cuộc sống con gái cực kỳ khó khăn đấy!Tiêu Hòa Nhã xoay người, mơ hồ thấy bóng dáng một người cao lớn đến gần mình.
20 Thượng Quan Ngưng mới vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy chủ tịch và hội trưởng hội phụ huynh nối đuôi đi ra, vốn mọi người đang châu đầu ghé tai nhìn thấy anh từ phía sau lập tức im lặng.