21 Tạm biệt cô chủ nhiệm, Tiêu Hòa Nhã đi vào phòng học. Vừa mới tới cửa thì điện thoại di động trong túi vang lên. Vừa thấy anh trai mình điện. Lại nói, bình thường thời gian lên lớp anh trai không bao giờ gọi điện thoại cho cô.
22 Bên này Thượng Quan Ngưng không vui khi bị cưỡng ôm, anh đẹp trai trên sân khấu cũng không vui nổi! Dám quyến rũ em gái bảo bối của anh? Là khách quý thì sao? Bạn bè của ông chủ thì sao? Tiêu Mặc Tân ném micro trong tay, sau đó đạp từng bước nặng nề trực tiếp đi tới, nhảy xuống khán đài nhanh chóng đi tới chỗ hai người đang ôm nhau phía trước.
23 Mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, cuối cùng nhắm mắt mở miệng: "Không phải vợ!"Lần này đến phiên Thượng Quan Ngưng tối mặt, mở đôi mắt phượng của mình nhìn chằm chằm cái người không biết điều trước mặt, "Dù gì tôi cũng cứu cô một mạng, cô nhất định phải vong ân phụ nghĩa như vậy sao?" Thượng Quan Ngưng có chút đáng sợ nhíu mày hỏi.
24 Tiêu Hòa Nhã nhìn người nào đó đang lôi kéo tay mình, nhất thời buồn rầu, chuyện này. . . . . . Có tính là bị ăn đậu hũ hay không?Tiêu Hòa Nhã ngước mắt, chỉ thấy mặt người nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, Tiêu Hòa Nhã có chút tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), cặp mắt hóa thành nhiệt tình, haizz, mỹ nam đúng là mỹ nam, gương mặt thối thành ra như vậy mà vẫn vô cùng hấp dẫn, haizz, cái thế giới này thật là không công bằng, có phải thời điểm nặn tượng đất Nữ Oa nương nương không cẩn thận nặn sai ở đâu rồi hay không, vốn là muốn tạo ra con gái, cuối cùng tay run nên tạo thành con trai?Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã vừa ngắm người nọ, cảm thấy bản thân suy nghĩ vô cùng có lý, khẳng định chính là như vậy! Hiện tại trong lòng Tiêu Hòa Nhã bắt đầu có chút đồng tình với hiệu trưởng của mình, nghĩ đến những năm này anh đã phải trải qua cuộc sống không thuộc về mình.
25 Đi tới đi lui, Tiêu Hòa Nhã cũng phát hiện được điều không thích hợp rồi. “Làm sao vậy?” Thượng Quan Ngưng cũng ngừng lại theo, nghi ngờ nhìn cô. Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn anh một cái, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới từ từ mở miệng: “Hiệu trưởng, trời sắp tối rồi, thầy có nên đưa em về nhà không?”Thượng Quan Ngưng cũng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó gật gật đầu, “Quả thật là đã không còn sớm nữa! Đưa bánh ngọt cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ không đưa em về.
26 Mở cửa ra, Tiêu Mặc Tân nhìn Tiêu Hòa Nhã bình yên trở về thì cười tươi như hoa, vội vàng tiến lên ôm em gái nhà mình vào trong ngực, “Hoàn hảo, may mà em đã thoát ra khỏi đó, làm anh sợ muốn chết!”Tiêu Hòa Nhã chỉ yên lặng cười cười: “Có thể có chuyện gì chứ, cho dù biết rõ cùng lắm chỉ là phiền phức một chút thôi!”“Không phải em sợ nhất là phiền phức sao?” Tiêu Mặc Tân vẫn không nỡ để em gái nhà mình cũng giống như mình ở giữa thời buổi huyên náo lớn như vậy.
27 Dường như những ngày vui vẻ náo nhiệt cứ thế qua đi, giữa Thượng Quan Ngưng và Tiêu Hòa Nhã cũng tạo thành một loại quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, học viện Nam Cực vốn là một trong những học viện đứng đầu bậc nhất Trung Quốc, bất luận là năng lực của giáo viên hay chất lượng học sinh đều là tốt nhất, dĩ nhiên có một số ít ngoài ý muốn, Tiêu Hòa Nhã chính là một trong những thí dụ ngoài ý muốn như vậy.
28 Vốn bạn học Đại Nhất còn đang rất nghi ngờ, vì sao mấy tên kia lại dùng ánh mắt sùng bái như thế nhìn mình, khi rời tầm mắt đến trên người Lão đại nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ kia, Đại Nhất kinh hãi! Thần linh cứu mạng, ai bảo Lão đại luống cuống như vậy! Vì bảo vệ mình, bạn học Đại Nhất cẩn thận lui về sau hai bước, tính toán lui về trong hàng ngũ của mình, làm gì, ba anh em người ta quá ăn ý, luôn để cho hắn sống ở tuyến ngoài cùng.
29 "Tiểu thư, cô dùng gì?""Tùy tiện!" Tiêu Hòa Nhã đang nhìn say sưa ngon lành, có người hỏi cô cũng không quay đầu lại trả lời. . . chỉ chốc lát trong tay đã có một ly chất lỏng giống nước chanh, ách, thoạt nhìn có vẻ rất ngon.
30 Trong bệnh viện, Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, không biết đang nghĩ gì, hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ngồi ở một bên động viên lẫn nhau, tiểu Nhã sẽ không sao, không có việc gì.
31 Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, cô nào biết, cô chỉ cảm giác lqd được gương mặt của người xa lạ kia rất đẹp mắt, dáng người tạm được liền. . . . . . Liền. . . Này nọ thôi.
32 "Sao lại gọi tôi là anh trai?" Hạ Ngưng Nhật ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Cười vuốt vuốt tóc của cô, cưng chìu giống như chính em gái của mình vậy: "Có thể nói rõ chuyện đó cho tôi nghe một chút được không?""Chuyện gì?" Tiêu Hòa Nhã mê muội, anh trai của Hiệu Trưởng đột nhiên tìm tới cô kể chuyện xưa?"Đứa bé!" Hạ Ngưng Nhật cũng không quanh co, trực tiếp mở miệng nói.
33 Tiêu Hòa Nhã ở trong bệnh viện mấy ngày, đã sớm cảm thấy ám vô thiên nhật(tối tăm, khó chịu), rốt cuộc anh ba cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà. Trước kia cô chính là bảo bối trong nhà, hiện tại mang thai lại là bảo bối trong bảo bối.
34 Hai ba tháng đầu mang thai cũng không có gì đặc biệt, có thể là vì Tiêu Hòa Nhã vốn gầy gò, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là gần đây cô ăn nhiều đồ bổ hơn, cho nên hơi mập ra.
35 Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn hiệu trưởng nhà mình, thậm chí phát hiện một ngày không gặp đã cảm thấy nhớ rồi. Đúng như lời Tiểu Noãn đã từng nói, lúc không cười dường như là đẹp hơn.
36 “Anh, có phải trước đây em đã làm sai rồi không?” Nếu như không có một lần hành động phóng đãng đó, có lẽ cô còn có một tương lai tốt đẹp? Nếu như không một lần hành động phóng đãng đó, hiệu trưởng của cô cũng sẽ thích kiểu người như cô chứ?“Đã làm rồi thì đừng hối hận!” Tiêu Mặc Vân thản nhiên nói: “Có lẽ thật sự đã sai rồi, nhưng sai lầm thì sai lầm, hối hận chỉ biết sai càng thêm sai nhưng cũng chẳng có ích lợi gì!”Hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm cổ anh trai, đầu tựa sát vào lưng anh, nghe đến đó thì gật gật đầu: “Dạ! Em sẽ không hối hận!”“Tiểu Nhã, nhà họ Tiêu chúng ta đều có một phẩm chất đặc biệt, đó chính là bản thân mình muốn làm gì thì cố gắng đi làm, có lqd thể kết quả sẽ không được như mình mong muốn, nhưng mà nếu không nếm thử thì mãi mãi cũng không biết được bản thân mình có khả năng hay không!” Tiêu Mặc Vân tiếp tục nói.
37 “Đại Nhất, Đại Nhị! Hố đào xong rồi, 'cây giống' chuẩn bị xong chưa?” Bên kia, Đại Tam vừa buông cái xẻng xuống, Đại Tứ lớn tiếng hỏi. “Được rồi. ” Đại Nhất trả lời, sau đó cùng Đại Nhị, hai người liền khiêng ‘cây giống’ qua.
38 Mặc dù Đại Tứ tiên sinh buông lời ngang tàng, nhưng không có nghĩa là người kia sẽ thu tay lại, Chúc Tân Ước từ tin tức nội bộ tra ra được thông tin về Tiêu Hòa Nhã, sau đó thừa dịp bọn người Thượng Quan Ngưng rời đi, nhân cơ hội đó cũng chạy ra ngoài.
39 "Vậy anh thử một chút đi!" Chúc Tân Ước cũng không sợ, từ trước giờ gặp cái dạng gì trong hoàn cảnh nào cô đều đã trãi qua sao có thể bị điểm này uy hiếp dọa cho phát sợ.
40 "Bác sĩ, cô gái kia thế nào rồi?" Trong phòng làm việc của bác sĩ chữa trị cho Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng mặt đen lại hỏi. . . Vị bác sĩ kia ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng, "Nhị thiếu, yên tâm đi, chỉ là động thai khí mà thôi, về sau chú ý một chút là được.