81 Ngày thứ ba, Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại, sau khi Thượng Quan Ngưng rời khỏi phòng, cô người được chăm sóc ba ngày ba đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại. "Anh!" Vừa mở mắt liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh hai Tiêu Mặc Vân.
82 Tiêu Hòa Nhã nói, Đông Phương Lỗi, như vậy cậu đã hài lòng chưa? Thượng Quan Ngưng sẽ không bao giờ để ý tới Tiêu Hòa Nhã nữa rồi, như vậy cậu đã hài lòng chưa?Lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, Tiêu Hòa Nhã trở lại phòng học.
83 Ba năm sau, Hoa thị vẫn phồn hoa như cũ. Một năm trước, Tiêu Hòa Nhã ngoài dự liệu của mọi người, thi đậu vào đại học thủ đô, đại học đứng đầu cả nước.
84 Tiêu Tiểu Bảo đưa cánh tay nhỏ bé trắng non mềm ra, tinh tế vén tóc của cô, mẹ, chỉ cần người muốn, con sẽ giúp người. Người muốn ở cùng với chú ấy con sẽ để cho người sống ở bên cạnh chú ấy.
85 Editor: Trần Thu LệNgày hai tháng tám, nhị thiếu gia nhà họ Hạ kết hôn. Trong nhà thờ lớn, người nào đó đang ngồi trong một góc nào đấy. Một cậu bé trắng nõn nà vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Hòa Nhã tinh thần chán nản.
86 Editor: Trần Thu LệGiải thích? Bây giờ mà còn giải thích cộng lông á? Trong lòng Thượng Quan Vân nói nhỏ, có một đứa cháu Tiểu Khả đáng yêu như vậy, bà làm sao còn có thời gian quan tâm đến chuyện con người khác? Ngay cả khi ông ta có lui về phía sau không ủng hộ bà bà cũng không có ý kiến!“Đừng kích động, đừng kích động!” Hạ Trạc Dương đoạt lấy cháu nội từ trong lòng Thượng Quan Vân, bản thân ông cũng vừa ôm, vừa hôn, vừa cắn, thảo nào bản thân ông lại yêu thích đứa nhỏ này, thì ra nó chính là cháu nội của mình, chẳng trách nó lớn lên lại xinh đẹp như vậy! Chuyện này thật sự Thiên hạ vô song!Tiêu Tiểu Bảo dường như có thể thông cảm cho tâm trạng của ông ấy, vì thế vẫn cứ ngoan ngoãn đứng đó cho bọn họ vừa kéo, vừa ôm, vừa hôn lại vừa cắn.
87 Editor:June_duahauNgười nhà cô dâu nhanh chóng ra về, về phần những khách mời khác, toàn bộ đều do Hạ Ngưng Nhật sắp xếp, tất cả đều được bố trí đến Vân Đỉnh quốc tế ăn đại tiệc, hiện giờ bên trong nhà thờ lớn, chỉ còn lại người nhà Họ Tiêu và người nhà họ Hạ.
88 Lúc này Tiêu Hòa Nhã đã chạy như bay về nhà, dọc theo đường đi trái tim nhảy lên bình bịch, nếu không phải cô liều mạng áp chế xuống, nói không chừng đã nhảy ra ngoài rồi, xong rồi.
89 Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường bệnh, hai tay bị quấn giống như bánh bao, thật ra thì cô rất muốn nói một chút phỏng này anh ba của cô hoàn toàn có biện pháp giải quyết, nhưng tất nhiên bây giờ cô không dám nói lung tung gì, bằng không hủy diệt cũng không chỉ dừng lại bàn tay nhỏ bé của mình, cái đầu này cũng có thể khiến cho người ta trút giận lên đó.
90 Tiêu Hòa Nhã dò xét cẩn thận nét mặt anh tuấn đến hoàn mỹ trước mắt này, thậm chí còn dùng hai bàn tay như bánh bao nâng mắt kính của mình lên, sau đó giống như phát hiện vùng đất mới kinh ngạc kêu lên, "Hiệu trưởng, sao mặt anh đỏ?""Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng giận dữ gầm lên, hận không thể tiến lên bóp chết cô nhóc này, người này.
91 "Em không đồng ý!" Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, tại sao anh có thể cướp Tiểu Bảo từ tay cô đi chứ!Thượng Quan Ngưng vẫn duy trì vẻ mặt hời hợt như cũ, anh phải dạy cho cô bé này một bài học mới được, bằng không còn vô pháp vô thiên như vậy không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa! "Em lo dưỡng thương cho tốt, có cơ hội tôi sẽ để Tiểu Bảo sang đây nhìn em!" Nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.
92 "Thượng Quan tiên sinh, tôi chỉ báo cho ngài biết tôi thật sự là con trai của ngài, nhưng không hề nói nhất định sẽ nhận người thân, ngài hoàn toàn hiểu lầm ý của tôi rồi!" Tiêu Tiểu Bảo không dừng lại công việc trong tay, mà chỉ không mặn không nhạt nói.
93 "Như thế nào?" Thượng Quan Ngưng hỏi. Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Bảo, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu một cái, "Được rồi, chúng ta ở lại nơi này đi!"Sau đó Tiêu Hòa Nhã đã được sắp xếp đến ngôi nhà mới này, còn lớn hơn nhà cô ở công viên Thanh Hòa, nghe nói đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, hiện tại cô ở nơi gọi là công viên Sướng, công viên Sướng đối diện công viên Lan, đó là vườn nhà anh cả Hạ, đúng rồi, quên nói một chuyện, sau khi sắp xếp ổn thõa cho cô, Thượng Quan Ngưng đã đánh Hạ Ngưng Nhật, giỏi lắm, được gọi là một người độc ác, thiếu chút nữa thiếm Thượng Quang và chú Hạ cũng không nhận ra được.
94 Mộ Linh Dược? Thượng Quan Ngưng không thể hiểu được, mình đã trêu chọc cô ta khi nào. Mình ở Hoa thị đã lâu, cô ta thì ở thủ đô, coi như thỉnh thoảng anh đi thủ đô một chuyến cũng sẽ không khéo gặp cô ta không đúng? Vuốt cái trán hơi đau.
95 Tiêu Hòa Nhã bị người ta ném lên xe mới ý thức được xảy ra chuyện lớn, cô đây là bị người ta bắt cóc sao? Không đợi cô mở miệng giải thích người kia đã trực tiếp khởi động xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
96 Tiêu Hòa Nhã không biết bọn họ ở trong thư phòng trên lầu mưu đồ bí mật chuyện gì, ánh mắt rất là khinh thường, choáng mà còn không cho nghe nữa, không nghe thì không nghe, như đề phòng cướp vậy.
97 Sau đó Tiêu Hòa Nhã tìm giấy dán tiện lợi (hay là giấy nhắn, giấy ghi chú, giấy stickies) rồi viết lên đó, "Em với Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo, có thể sẽ muộn về, đừng chờ!" Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé đi ra khỏi nhà.
98 "Đúng!" Cố Ngộ Bắc phụ họa, "Diện mạo của Tiểu Bảo chúng ta Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, sau khi lớn lên chỉ cần đứng ở trong quán rượu, còn không phải là có một đống người đẹp ôm ấp yêu thương ư! Cho nên chúng ta phải bồi dưỡng định lực cùng với nâng cao phẩm chất trước, không phải là người đẹp nào ôm ấp yêu thương đều có thể tiếp nhận, chúng ta phải chọn người nào thật tốt!"Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, "Bảo à, con muốn đi sao?"Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cũng không phải bởi vì lý do trong miệng của mẹ và hai dì, mà là cậu rất không yên tâm mẹ của cậu đi tới đó.
99 "Tiểu Bảo, con nói có phải dì trúng bẫy của mẹ con?" Sau đó, Cố Ngộ Bắc ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo vừa đi vào bên trong vừa hỏi Tiêu Tiểu Bảo. Việc không liên quan đến mình quan tâm quá sẽ bị loạn.
100 "Không ngại chú ngồi bên cạnh chứ?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, Tiêu Tiểu Bảo chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông mang gọng kiếng màu vàng ngồi xuống bên cạnh mình.