1 Khi Hạ Nhược Du tỉnh lại, trước mặt tối đen một mảnh, sàn nhà lạnh buốt ẩm ướt khiến xương cốt của cô bắt đầu phát đau! Xung quanh đều là hơi thở dã thú, buồn nôn, lo lắng.
2 Nam Cung Dục phía trên lồng thú, vốn đang nằm nghiêng trên ghế da màu đen, nhưng bây giờ lại đứng dậy, bước nhanh đi đến ở giữa lồng thú, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
3 Nam Cung Dục híp mắt, nhìn cơ thể gầy nhỏ trên mặt đất, phụ nữ như vậy anh chưa từng gặp, bản thân thì cực kỳ gầy yếu, sớm đầy vết thương, nhưng mà vẫn làm người khác không thể coi thường, nhất là cặp mắt đặc biệt sáng rực kia, càng kích thích ham muốn anh chơi đùa trò chơi này!Quả nhiên là không giống với cô gái bình thường.
4 Quả nhiên, Nam Cung Dục tiếp tục nói: "Tôi dạy nhóc kỹ năng giết người, đương nhiên là có điều kiện!". Hạ Nhược Du biết sẽ như vậy, vì thế bình tĩnh nói: "Ông nói!".
5 Chỉ thấy cô gái trong đêm tối nhẹ nhàng ra, đứng ở phía trước cửa sổ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu vào mặt cô, hiện ra sắc đẹp tuyệt trần. Đôi mắt như mùa thu, khuôn mặt tinh tế, giống như tiên nữ hạ phàm, như hoa sen mới nở.
6 Hạ Nhược Du sống nơi đen tối đã lâu, đột nhiên bị ánh mặt trời làm đau mắt, thì ra mình có thể sinh tồn như vậy, thế thì hãy phấn chấn lên!Hạ Nhược Du cuối cùng nhìn thoáng qua vẻ mặt thật thà của Diệp Thần Hi, ánh mắt của cô vẫn như trước không có nhiệt độ gì.
7 Kéo hàng lý, bình tĩnh bước vào nhà họ Nam Cung, sớm đã quên nơi này như thế nào, nhưng bước vào giống như lúc đó, vẫn là mùi kiêu ngạo mạnh mẽ làm rung động, đúng là giống như anh ta, gạch đá cẩm thạch màu xám bạc rực rỡ dưới ánh sáng, cửa sổ lớn sát sàn theo mái nhà xuyên xuống, phòng khách đặt ghế sofa màu đen bằng da, trên nóc có đèn trần Thiên Hoa to lớn, nhưng không hề phức tạp.
8 Hai người cứ đứng giằng co nhau như vậy, giống hoàn cảnh bảy năm trước cùng thương lượng!Hạ Nhược Hi ở bên cạnh xem tuy ở trong lòng khó chịu, nhưng mà không dám mở miệng nói chuyện!Đột nhiên, khóe miệng Nam Cung Dục lộ ra nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng mở miệng: "Để tôi nhìn xem bản lĩnh của cô!" Vừa dứt lời không biết từ đâu xuất hiện ba người đàn ông cao lớn, giống như sói đánh về phía Hạ Nhược Du.
9 "Chị, chị có khỏe không?" Hạ Nhược Hi thật sự nhìn không ra, Dục có thể nào nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du, cô ghen tỵ, hận người chị Hạ Nhược Du này!Nam Cung Dục kéo khoảng cách, tự bản thân biết là như thế nào, chỉ là một người phụ nữ, bên cạnh mình cái dạng gì không có, làm sao có thể thiếu chút nữa cầm giữ không được? Nhưng trong lòng lại không biết tại sao có chút mất mác nho nhỏ!Nam Cung Dục lạnh lùng liếc Hạ Nhược Du, lạnh lùng nói: "Đỡ cô ta lên lầu!".
10 Hạ Nhược Du từ từ dừng lại, không sai, không thể chết được, chỉ là bôi thuốc mà thôi, sợ cái gì!Nam Cung Dục nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người Hạ Nhược Du, bởi vì thời gian dài không có xử lý, quần áo dính vào miệng vết thương, mỗi lần kéo, lông mày Hạ Nhược Du cau lại, mỗi một động tác Nam Cung Dục đều rất nhẹ nhàng.
11 Chim hải âu phương xa kêu tiếng êm tai, mặt Hạ Nhược Du cũng có chút nóng lên! Cô chưa bao giờ được nghe lời nói như vậy, bởi vì không ai dám đến gần cô, chính mình lại không giỏi nói chuyện, cho nên, cô đơn lạnh lẽo là bạn của cô.
12 Khi Hạ Nhược Du thấy Nam Cung Dục, anh ta đang ngồi ở trước bàn cơm, vẻ mặt u ám, giống như một con thú đang trong tư thế sẵn sàng. Mọi người làm kinh hoàng khiếp sợ trốn tránh, Hạ Nhược Hi cực kỳ khôn khéo đứng ở bên cạnh không nói một tiếng.
13 Một hình ảnh rất đẹp!Nhưng mà cô ấy tại sao lại cười vui vẻ như vậy, mà với mình không cười dù chỉ một lần?Nam Cung Dục nổi giận bước đến trước mặt cô gái, nắm điện thoại trong tay, trực tiếp bẻ thành hai nửa, khi đó bên trong còn có truyền ra âm thanh: "Anh ngày hôm qua mới vừa vẽ một bức.
14 "Tôi là ông chủ của cô, tôi nói thế nào, thì là cái nấy!" Nam Cung Dục phân minh lôi kéo cánh tay Hạ Nhược Du hướng xe mình đi tới. "Anh là tên khốn kiếp, anh là hung thủ giết người, buông ra, tôi không cần ở cùng với anh, tôi.
15 Tại sao lại không nói lời nào, Nam Cung Dục thà để Hạ Nhược Du hướng anh gầm thét, cũng không thích cô im lặng, bởi vì bộ dáng này, anh không biết cô suy nghĩ cái gì, trong lòng có phần hoảng loạn!"Nói chuyện với cô ------" Nam Cung Dục tức giận túm lấy tay Hạ Nhược Du kéo qua, thấy sắc mặt Hạ Nhược Du tái nhợt, cơ thể suy yếu như một lá cây rồi ngã xuống.
16 Lo lắng trào lên trong lòng, không còn muốn tiếp tục đùa giỡn tâm tình của cô, mạnh mẽ đứng dậy, cười lạnh nói: "Cô cho rằng mình rất cao thượng, rất trong sạch sao? Chỉ là tôi nghĩ, không muốn ném một nô lệ đi!".
17 Diệp Thần Hi dũng cảm vươn tay, nâng khuôn mặt tuyệt đẹp của cô gái, môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, khoảnh khắc hai môi chạm vào, tâm Hạ Nhược Du giống như bị điện giật, tê dại.
18 "Nhà em ở đâu, chị đưa em về" Bây giờ đã rất trễ, một mình em ấy trở về quá nguy hiểm. "Vâng ạ, em ở khu nhỏ phía trước, em vốn cùng bạn học đi chơi, không nghĩ tới trời đã tối" Học sinh này có nụ cười rạng rỡ, có bậc thầy võ thuật ở đây nên cũng yên tâm, bây giờ trễ thế này, lỡ gặp lại người xấu làm sao đây?Hạ Nhược Du nhìn cô gái sôi động phía trước, trong lòng mơ hồ cảm động, lúc cô như vậy, ở Genji chịu huấn luyện tàn khốc, thực sự rất muốn có thời sinh viên của mình.
19 Chưa bao lâu, cô cũng hạnh phúc như vậy, có tủi thân gì đều nói cho ba biết, không vui có người đùa ình vui vẻ, nhưng mà, tối hôm của bảy năm trước, tất cả đau khổ một mình chịu đựng, tất cả nước mắt một người nuốt xuống, ngay cả nói chuyện, cũng là chính mình với chính mình nói.
20 (*)Lo lắng: Tiêu đề thật tên là "Lòng nóng như lửa đốt" nhưng mà ta thấy ko hay nên mạn phép thay đổi thành "Lo lắng" cho hay hơn Hạ Nhược Du chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô không muốn anh ta nhìn thấy con dao trong lòng của cô, đó là nơi cất con dao sâu thẳm nhất, cho dù chết, mình cũng phải kéo theo anh ta cùng chết!Cuối cùng không quan tâm cùng cô cãi nhau, Nam Cung Dục ở bên giường từ từ tháo khăn tay nhuốm máu, thuận tay liện trên mặt đất, cánh tay bị dao găm đâm cơ hồ lòi máu và thịt, không rõ tới cùng là bị thương ở đâu.