21 Ánh mắt Hạ Nhược Hi nhìn thẳng vào bóng lưng Nam Cung Dục, cơn lửa càng cháy lớn, cô không có nghe thấy Trịnh Thư Dương đang nói cái gì. "Tiểu Hi, Tiểu Hi!" Trịnh Thư Dương gọi Hạ Nhược Hi sắp bị đố kỵ làm phá vỡ đầu óc, rốt cuộc người con gái thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn người bạn trước mắt, nếu cũng được xem là bạn bè mà nói.
22 Đất nước bắt đầu xảy ra lũ lụt không ngừng, nạn đói, Quân chủ vắt hết óc cũng ngăn không nổi nhiều tai nạn như vậy, vì thế bách tính bắt đầu lưu truyền ra là do Thủ Hộ Giả bị ép buộc đi.
23 Thuốc cực kỳ đắng, lúc Quản gia mớm thuốc cho Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du phun toàn bộ ra. Nam Cung Dục đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát tức giận, kéo Quản gia ra tự mình làm, nào biết Hạ Nhược Du cứng đầu vậy, miệng gắt gao không chịu mở, Nam Cung Dục không có biện pháp, để cho Quản gia bưng thuốc, một bàn tay tách miệng Hạ Nhược Du ra, một bàn tay đem thuốc rót vào, Hạ Nhược Di bị sặc ho khan dữ dội.
24 Nam Cung Dục chạy như điên ra ngoài, hướng dưới lầu gọi to: "Quản gia, mau gọi Trịnh Thư Dương!". Quản gia lúc này đang ở phòng khách làm việc, thường thường mà nói, Nam Cung Dục không có ngủ sớm, sẽ không đi ngủ sớm như vậy, chuẩn bị bất cứ lúc nào Nam Cung Dục sai bảo.
25 Lúc đến thời gian uống thuốc, Quản gia A Thúc noi theo ngày hôm qua, đem thuốc bưng vào phòng Hạ Nhược Du, lại ngoài ý muốn phát hiện, Nam Cung Dục đã đứng ở bên cửa sổ xem cảnh vật.
26 Hội nghị còn đang tiếp tục, ánh trăng lúc này lặng lẽ treo ở ngọn cây, lén lút nhìn phòng khách cực kỳ căng thẳng, nhất là người đàn ông tuấn tú kia. Hạ Nhược Hi lúc này còn chưa có nghỉ ngơi, bởi vì công việc chưa làm xong, cô cố sức giặt quần áo lao động nặng nhọc của đàn ông, lửa giận đầy mình, tuy nói những quần áo này đều có thể giặt bằng máy giặt, không cần động tay giặt, nhưng mà quần áo nhiều như vậy đều là nhiệm vụ hàng đầu khó khăn nhất.
27 Trịnh Thư Dương không thấy cô nói chuyện, ho khan hai tiếng, nói "Nghỉ ngơi cho tốt" xong đi ra. Nam Cung Dục đứng ở cửa nghe thấy Hạ Nhược Du thoát khỏi nguy hiểm rồi đi, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, lúc này nên xử ly công việc thôi.
28 (*)Chớp mắt đã ngàn năm: Nhạc phim Thiên Ngoại Phi Tiên do nhóm S. H. E thể hiệnCuối cùng Nam Cung Dục đi ra, bây giờ đã giữa trưa, phỏng chừng anh ta là muốn đi ăn cơm.
29 Sau khi hai người đi mất, sự hiện diện của tất cả mọi người ở đây bị ngắt mạch. Năm phút sau, toàn bộ người ở công ty như ong vỡ tổ, thì ra Tổng giám đốc Nam Cung Dục có thể phá vỡ lệnh cấm người, ở Nam Cung, có thể tùy ý ra vào công ty, có thể dùng xe chuyên dụng.
30 Ánh mắt Nam Cung Dục lúc sáng lúc tối, nở nụ cười nhìn Hạ Nhược Du nói: "Mang trà đến!". Hạ Nhược Du không nói gì, dựa theo sự phân phó đi làm việc, nếu là bảo vệ thì làm tốt là được, ngay cả khi vượt quá quyền hạn, chỉ cần Nam Cung Dục hài lòng, dù sao chính mình là có chuyện cầu anh ta.
31 Hạ Cẩm? Là Hạ Cẩm trong miệng Thiên Ca sao? Người chị gái xinh đẹp cứu phụ nữ của mình? Tâm Ly Ân đột nhiên nảy lên, nhưng mà, Hạ Cẩm này làm sao có thể ở công ty Nam Cung Dục?Nam Cung Dục nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Cậu chưa từng nghe qua, nếu cháu muốn tìm, thì đi qua bộ phận nhân sự hỏi đi, bên đó có tài liệu nhân viên".
32 Nhìn bản thân vào tấm gương to phía trước, yếu đuối như vậy, không có sức sống như vậy, đây là Hạ Nhược Du sao? Đây là Hạ Nhược Du luôn mồm muốn báo thù sao?Hung hăng lau nước mắt, ánh mắt bắt đầu quật cường, sỉ nhục thì sỉ nhục, chỉ là sỉ nhục mình mà thôi, sau đó cứu em gái, sau đó cần phải sống sót, ít nhất, trước khi giết chết anh ta.