61 "Mẹ đã sớm biết?" Thượng Quan Ngưng thu lại vẻ ôn hòa lúc trước, nheo hai mắt lại lạnh lùng hỏi. "Ha ha ha. . . . . . " Thượng Quan Vân cười gượng không thôi, mình lải nhải thì thôi, sao đằng này còn nói ra chứ? Quan tâm quá sẽ bị loạn, bây giờ bà cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình mà thôi, "Biết cái gì?" Tìm không ra lý do tốt nào, Thượng Quan Vân không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngu.
62 "Chuyện rối rắm trong lòng em chính là chuyện này?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, thiếu chút nữa là dùng ánh mắt giết chết cô rồi. Tiêu Hòa Nhã có chút kinh hồn bạt vía, cả người co lại vào trong chăn, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt khiếp sợ nhìn anh: "Hiệu trưởng, thầy là người tốt!" Giết người sẽ phạm pháp! Cô hiện tại vẫn chưa nói đứa bé là của anh, sao lại tức giận lớn như vậy?"Loại chuyện như vậy có gì cần lo lắng!" d đ lqd Thượng Quan Ngưng cảm thấy tính khí của mình càng ngày càng không tốt, "Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà em có thể để ình bệnh một tháng?"Tiêu Hòa Nhã uất ức, đây là một chút chuyện nhỏ sao? Đây chính là chuyện lớn, nếu cô cùng anh chỉ là người xa lạ, không có hai năm giao tình này, như vậy thì coi như anh giận cô, tức chết cô, cô cũng sẽ sống thoải mái hoàn toàn không đặt anh ở trong lòng, nhưng.
63 Tiêu Hòa Nhã cho là về sau quan hệ giữa mình và Thượng Quan Ngưng có kém hơn nữa cũng sẽ không kém đến nỗi không quan tâm đến nhau, bởi vì cha của mình là cậu của cô, cô phải gọi ba mẹ anh một tiếng chú và thiếm, cho nên coi như về sau Thượng Quan Ngưng thật sự biết rõ chuyện này, cho dù thật sự tức giận, anh cũng không thể có ý nghĩ gì quá đáng đối với cô, bằng không ba mẹ của anh tức chú và thiếm của cô sẽ không tha thứ anh.
64 Đông Phương Lỗi thấy thái độ của cô đối với mình, sự tức giận không tự chủ dâng cao. Bất kỳ người nào nhìn thấy anh cũng phải dùng khuôn mặt tươi cười để lấy lòng, chỉ có cô luôn cố tình dùng bộ mặt lạnh đối với anh.
65 Editor: Trần Thu Lệ“Đúng vậy, là tôi. Anh nói cho tôi nghe xem, là đội xây dựng nào, hạng mục gì, sau đó tôi giúp anh tìm người, khẳng định sẽ giúp anh lấy được tiền lương, chỉ vì một ít tiền như vậy mà cướp bóc, nếu như bị cảnh sát bắt anh thấy có đáng giá không?” Tiêu Hòa Nhã ngồi ở phía đối diện anh ta nghiêm túc nói.
66 Editor: Trần Thu LệBuổi tối, Tiêu Hòa Nhã và anh hai đưa Tiểu Bảo về, công nhân trên công trường nghe nói Tiêu Mặc Vân có thể tìm người giúp đỡ bọn họ giải quyết chuyện này, khiến cả đám cảm động đến rơi nước mắt, chỉ còn kém không dập đầu tạ ơn, bọn họ cay đắng đau khổ không phải vì không thể được về nhà ăn tết, không thể mua cho vợ con một chút quần áo mới, mà ông chủ chạy chẳng khác nào lấy đi niềm hy vọng duy nhất mà bọn họ có được.
67 Thượng Quan Ngưng nhíu mày một cái, lôi Tiêu Hòa Nhã đến trước mặt mình, quan sát cô cẩn thận từ trên xuống dưới: "Như thế nào? Em có bị thương không?""Không có, em không sao mà, Hiệu trưởng, anh nhanh lên ngăn cản những người này lại, bọn họ đều là những tên khốn, không trả tiền cho người ta còn đuổi họ đi!" Tiêu Hòa Nhã ở trước mặt anh xoay một vòng, sau đó ôm lấy cánh tay anh, tay kia vừa chỉ vào những tên 'vô pháp vô thiên' đó vừa nói.
68 Mắt thấy Thượng Quan Ngưng bị bao vây tứ phía, Tiêu Hòa Nhã khẩn trương trái tim cũng vọt lên cổ họng rồi, nhìn thanh thiết côn* (gậy sắt) kia sắp rơi trên người anh, cô không khống chế được liền hô lớn.
69 Nhìn nét mặt Tiêu Hòa Nhã tức giận đùng đùng, Thượng Quan Ngưng lại vờ như không nghe thấy, vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, hơi đùa dai nói: "Dữ dội như vậy? Chờ em trưởng thành ai dám lấy em?"Tiêu Hòa Nhã thấy anh cố làm ra vẻ như không có việc gì, nhìn đôi tay mình đầy máu, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dáng quá sức đau lòng.
70 Đại Nhị vừa nghe, cả người cũng hoảng hồn, vội vàng xông vào trong phòng bệnh, nhưng bị Tiêu Hòa Nhã cản lại. "Bác sĩ nói không được vào đó quấy rầy!" Tiêu Hòa Nhã kéo cánh tay của Đại Nhị lại, d∞đ∞l∞q∞đ lúng túng không biết làm sao nói: "Làm sao bây giờ? Hiện tại có nên nói cho chú và thím biết không?""Đừng!" Đại Nhị tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Hòa Nhã đang hoang mang lo sợ, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô: "Ngoan đi cô bé, lão đại sẽ không có việc gì, cô không phải lo lắng, chuyện này trước mắt không cần nói cho lão gia cùng phu nhân biết, bằng không bọn họ sẽ lo lắng đấy!" Từ khi Thượng Quan Ngưng tiếp nhận Liệt Diễm tới nay, vô số vết thương lớn nhỏ, mỗi một lần đều nói dối gạt người trong nhà.
71 Thượng Quan Ngưng quay đầu lại nhìn ông chằm chằm: "Cháu đi toilet có được hay không?" Sau đó mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến vào toilet, cạch một tiếng đóng cửa lạiLạc Trạch Dương bĩu môi, sau khi mắng một câu tiểu tử chết tiệt liền lắc đầu đi ra ngoài, càng lớn càng không đáng yêu rồi!Khi Tiêu Hòa Nhã khi tỉnh lại, liền nhìn thấy cả phòng tối đen, một lúc lâu mới nhìn thấy hiệu trưởng nằm úp sấp ở mép giường, "Hiệu trưởng? Hiệu trưởng?" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng gọi anh.
72 Viện trưởng đại nhân không phải là người khác, mà là chú của Thượng Quan Đại thiếu gia – Lạc Trạch Dương! Dù sao cả hai cũng đều lựa chọn báo lên cho Viện trưởng đại nhân, sau đó cô y tá kia liền tùy tiện chọn một người rồi trực tiếp chạy đến phòng làm việc của viện trưởng đại nhân!Hai người bên trong phòng bệnh ngủ say sưa, Thượng Quan đại thiếu gia biến đầu của Tiêu Hòa Nhã thành gối ôm ôm vào trong ngực của mình, đồng chí Tiêu Hòa Nhã vô cùng làm hết phận sự của một con bạch tuộc, tứ chi đều dính chặt ở trên người của hiệu trưởng nhà cô.
73 "Ha ha ha. . . . . . " Tiêu Hòa Nhã cười gượng, sau đó không để ý đến rất nhiều ánh mắt của các y tá, trực tiếp nhào tới bám lên trên cổ anh trai của mình, "Anh anh anh anh anh anh.
74 "Uống thuốc này đi!" Khuôn mặt Tiêu Mặc Tinh không thay đổi nói. "Ồ!" Tiêu Hòa Nhã rất là dứt khoát nhận lấy, hiện tại đang đứng ở thời kỳ nguy hiểm, nếu như lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn không chịu uống thuốc, như vậy khi về nhà sẽ phải chịu đựng, trước kia ba anh trai luôn dễ bị lừa gạt, phạm sai lầm bị mắng mấy tiếng rống đôi câu cuối cùng cũng không nỡ dạy dỗ quá nghiêm khắc, nhưng mà có cha ở nhà sẽ không giống như vậy, ba anh trai không những không giúp đỡ, nói không chừng còn có thể thêm dầu vào lửa.
75 Tiêu Hòa Nhã yên lặng đi tới bên cạnh Thượng Quan Ngưng, ngẩng đầu lên làm bộ đáng thương nhìn anh: “Hiệu trưởng, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng ai đã cướp anh đi mất rồi? Một người đang tốt đột nhiên lại biến thành một ông lão, thiếu chút nữa trái tim nhỏ này đã không chịu được!”Nói chưa dứt lời, càng nói vẻ mặt người nào đó lại càng đen, Thượng Quan Ngưng liếc cũng không liếc anh đi thẳng vào phòng.
76 “Tiểu Bảo, sao anh lại đến đây?” Tiêu Hòa Nhã ôm con trai sau khi nhìn thấy người tới sửng sốt nói: “Hôm nay không phải anh sẽ về quê sao? Thế nào còn chưa đi ra bến xe?”Tiểu Bảo đứng ngoài cửa không có ý muốn vào, nhìn đứa bé trong ngực cô đang cười hì hì nhìn mình, cảm thấy thật sự mình đến đúng lúc rồi, lấy một cái hộp từ trong túi ra, cái hộp không lớn nhưng lại rất tinh xảo.
77 Tiêu Hòa Nhã nhìn bàn tay trống không của anh, quả thật không nhìn thấy món quà gì. "Hiệu trưởng, anh vạn lần đừng nói trận bão tuyết này là quà tặng của anh nha, như vậy em sẽ khóc đấy!" Tiêu Hòa Nhã nhìn anh vô cùng chân thành nói.
78 "Chờ một chút!"Tiêu Hòa Nhã dừng bước, nheo đôi mắt to nhìn Đông Phương Lỗi che khuất bóng. Có thể là ánh nắng ngày xuân quá mức chói mắt, cô hơi không nhìn rõ mặt cậu ta.
79 "Tôi nói cậu cách xa anh ta ra!" Đông Phương Lỗi không ngại phiền toái, lạnh lẽo nói lại một câu. . . Tiêu Hòa Nhã vô lực, thân hình không tự chủ lui về phía sau một bước, sau đó nhìn Đông Phương Lỗi nhẹ nhàng bật cười, cuối cùng cười thật to, cười đến chảy cả nước mắt vẫn không dừng lại được: "Ha ha ha.
80 "Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng chau mày nhìn Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, chau mày, lần trước cô bị bệnh cả một tháng mới miễn cưỡng khỏe lại.