1 Thiên hạ rộng lớn được chia làm bốn: Ân quốc bá chủ phương bắc lạnh giá, Trường Hạp quốc thống trị phía nam ấm áp, Kim quốc cai quản vùng đất trung tâm giàu có.
2 - Thừa Vận đế, hoàng đế thứ mười tám của Nghi quốc được coi là vị hoàng đế hoang dâm nhất vì trong hậu cung không chỉ có tới tám mươi phu thị mà còn lập phu thị của Hồng Dật đế, tức mẫu hoàng mình làm Phượng quân, mặc cho lời can ngăn của các học giả.
3 Phượng Dương nắm tay ta kéo vào hậu viện của Thiên Viên Các. Ở đó không có vườn hoa như bao cung điện khác mà thay vào là một bãi đất trống cho Phượng Dương luyện võ và cưỡi ngựa.
4 Dù ta không muốn nhưng lễ trưởng thành vẫn diễn ra vào đúng ngày ta và Phượng Dương tròn tám tuổi. Chúng ta phải ở trong tẩm cung, không được nói chuyện với bất cứ ai, cũng không được ăn mặn, chay tịnh trong suốt sáu ngày.
5 Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong Tĩnh Thần cung, Tĩnh phụ thân đang bón thuốc cho ta.
- Phụ… thân!
Người hơi giật mình. Chỉ một thoáng thôi nhưng ta thấy ánh mắt người có gì đó không bình thường.
6 - Thái tử điện hạ, việc phát lương này…
Tiếng nói của Hạ Cẩm làm ta giật mình. Ta lại ngẩn người rồi.
- Cứ làm theo ý ngươi là được. Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống trước đi.
7 Khi đến cửa cung, ta rất ngạc nhiên nhìn nghi thức đón tiếp công chúa long trọng đang diễn ra, thậm chí các đại thần và nội cung đều đang đứng chờ, Mẫu hoàng uy nghi đứng ở nơi cao nhất.
8 - Thái tử điện hạ thiên tuế.
Nhìn những bá quan phía dưới, ta chợt thấy lạc lõng. Phượng Dương một thân võ phục màu đỏ đứng ở hàng đầu tiên bên phải, nơi ta ngồi vốn là của nàng ấy nhưng bây giờ lại đang cúi đầu dưới kia, nên hay không nên?
- Bình thân, có việc khởi tấu.
9 Ta cứ thấp thỏm nghĩ về Phượng Dương cho tới khi trăng lên cao, đến khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ta vẫn bị đôi mắt hai màu của Phượng Dương làm cho tim đập thình thịch.
10 Chúng ta lại tiếp tục chạy đi, đúng như Phượng Dương nói, ngay ngày hôm sau toàn thân ta rã rời, những khớp xương như bị tháo rời, đau đớn mệt mỏi nhưng hành trình không vì ta mà chậm lại, Phượng Dương trong một ngày đã đưa ta đến Tử Hương tộc.
11 Lúc ta tỉnh dậy, có vẻ đã rất lâu rồi, vì ngồi ngủ nên cổ và xương hông ta hơi đau.
- Thái tử?. . . Người tỉnh rồi?
Là. . . Kim Thuyền?
Phải rồi, ta dựa vào hắn mà ngủ, hẳn bây giờ người hắn cũng mỏi.
12 - Thái tử, xe đã chuẩn bị xong.
- Đi thôi.
Quân Nương dìu ta ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, cũng rất ồn ào.
Họ đều đang hành lễ với ta, cũng có kẻ nói cảm ơn nhưng tất cả vào tai ta đều là những lời trách cứ, những tiếng than khóc đòi mạng của một trăm năm mươi người.
13 Sau khi đâm Phượng quân Hạ Nghi, ta run rẩy chạy đi nhưng chỉ được mấy bước thì lặng người nhìn Mẫu hoàng đứng phía trước.
Ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Ngườ.
14 Một con ưng trắng bay qua bầu trời, cắt đôi mặt trăng. Ta nhận ra con chim đó, nó ở trong Tiên An cung gần nửa năm rồi, là con chim của Vương Tả Khiết.
15 Phượng Dương sẽ không để ta đi, nhưng Mẫu hoàng cũng không để ta sống mà về kinh thành. Điều quan trọng là phải tách khỏi Phượng Dương và chặn người của Mẫu hoàng.
16 Mất hơn bốn tháng ta mới đến được Lĩnh Trà Sơn, Ân quốc.
Chúng ta ở trong Vương gia, Quân Nương vẫn theo hầu hạ ta như cũ, nửa bước không rời. Vương Tả Khiết càng ngày càng khó chịu, cuối cùng hắn nói với ta:
- Thái tử, người cứ ở đây thì Vương gia ta không thể có hậu nhân được.
17 Ta không thích đông người nên không mua người hầu hạ, mọi việc trong nhà tự nhiên rơi vào đầu Kim Thuyền.
Ta nhìn hắn lom khom nhóm bếp, lại nhìn mặt trời.
18 Ánh trăng bên ngoài làm ta không ngủ được, theo thói quen sờ qua bên cạnh. Trống không. Kim Thuyền đâu?
Khoác áo choàng lên vai, ta mở cửa đi ra ngoài.
19 Phượng Ngoã đón ta về Kinh thành, nàng chuẩn bị một xe ngựa long trọng, rộng rãi, cùng ngồi với ta.
Ta không gặp Phượng Ngoã thường xuyên nên có chút xa lạ.
20 - Hoàng thượng, không hay rồi!
Ta nhìn Tịnh Văn, hờ hững hỏi:
- Chuyện gì?
- Định quốc tướng quân bị sảy thai.
Tờ tấu trên tay rơi xuống, ta không tin hỏi lại:
- Ai?
- Định quốc tướng quân…
- Nàng bị sao?
- Sảy thai…
Ta hít hụt một hơi.