1 Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơnSắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên,Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núiNàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múaNàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họaĐương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậyĐứng im lặng trước ba hắc y nam tửLạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi.
2 Trời đất xoay chuyển, 583 năm về trướcKhi năm tháng trung tuần, đúng lúc cuối xuân đầu hè, trời trong khí sáng, gió mát ấm áp, đàn chim bay qua chao lượn giữa bầu trời, qua đi không một tiếng động, trong vườn một mảnh yên tĩnhLạc Phượng Hề cảm giác thân thể giống như con diều bị đứt dây, tiếng "Ong ong" không dứt bên tai, nàng thực không thoải mái, phi thường không thoải máiTuy rằng ngay từ đầu đã là "Đỉnh nhọn" trong tổ chức đặc công, từ nhỏ đã ở trong rừng rậm nhiệt đới, bắc cực sông băng mà lớn lên, trải qua muôn vàn khó khăn, suốt tám năm, nàng cũng không cảm thấy nửa điểm mệt mỏi, vừa nhảy xuống sườn núi, thân thể đã cảm thấy không thích ứng được rồiKhóe môi không khỏi có nụ cười giễu cợt, đôi mắt vừa khẽ mở lúc này liền ngừng lại, cả người chấn động, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng vỡ nát, nôn khan một tiếng, hai tròng mắt không khống chế nổi mở lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ căn phòngĐây là chỗ nào?Trong nháy mắt mê mang, đôi mắt đẹp của Lạc Phượng Hề trầm xuống, xốc cái chăn trên người phát hiện áo ngủ hoa bằng gấmĐưa tay sờ y phục, đã bị mồ hôi ướt đẫm, như là được vớt ra từ trong nướcNàng quét đôi mắt lạnh nhìn bốn phía xung quanh, ngoài ý muốn phát hiện quang cảnh quá mức xa lạ, giường lớn cao ngất, gương đồng bát giác, gỗ mộc đỏ thẫm, bình mai cổ kính.
3 Lạc Phượng Hề nhìn lướt qua mọi nơi, thân thủ nắm chặt hai bàn tay, một lần nữa đặt lên y phục bằng gấm của mình, nhắm lại hai mắt, vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới tỉnh lạiHai người đứng trước giường của nàng, hơi thở có chút nhỏ lạiNàng hơi hé mở mắt, liền thấy một hán tử cao lớn thô kệch đem một nam tử gầy yếu ôm đến trên giường của nàng, tâm không khỏi trầm xuốngĐại hán nhanh chóng rút ra đai lưng của nam tử kia, tay chân luống cuống bỏ đi áo ngoài, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Phượng Hề một chút"Nhanh lên!"Thanh âm của nữ tử lúc trước vừa mới ngoài cửa nói chuyện liền vàng lên, mang theo tia vội vàng xao động"Xuân Liễu đã trở về"Đại hán cắn răng một cái, buông tha ý tưởng trong óc chợt lóe, đem thân thể nam tử nghiêng qua một bên, cầm lấy tay Lạc Phượng Hề đặt lên lưng của nam tử kia, tư thế vô cùng mờ ámLúc này hắn liền ra khỏi cửa, đè nặng thanh âm: "Xong rồi, mau gọi người tới""Được rồi"Từ lúc đại hán bước ra khỏi cánh cửa kia, Lạc Phượng Hề liền đưa tay đẩy đẩy nam tử kia ra, sau đó âm lãnh ngồi dậyXem ra bọn họ cũng muốn nghĩ đến kế sách bắt gian tại trận! Không biết rốt cuộc tại sao lại muốn hãm hại nàng?Hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ, Lạc Phượng Hề chân trần nhảy xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòngBên ngoài, thân ảnh xinh đẹp màu vàng đứng quay lưng về phía cửa, một đầu hai búi tóc song song đen bóng, nghe được phía sau có động tĩnh, liền vội vàng quay đầu, thấy rõ người đến, nàng không khỏi che miệng lại, trừng lớn hai mắt, hoảng sợ như không tin đượcLạc Phượng Hề mau chóng đưa tay che miệng nàng, tay kia ở gáy nàng đánh mạnh xuống, nữ tử thân mình mềm nhũn ngất điChỉ trong chốc lát bên ngoài liền truyền ra tiếng thét chói tai: "A, mau tới đây!"Bốn phương tám hướng, tiếng bước chân dũng mãnh toàn bộ đi tới"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?""Không biết, hình như là tam tiểu thư.
4 Lạc Phượng Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng người nói chuyện nhìn lạiĐó là một thiếu niên nam tử dáng người gầy yếu, trên người mặc y phục màu xanh nhạt, khuôn mặt khinh bạc, vừa nhìn đã biết thân phận bất đồng với người khácLương Diệp Thu nhìn Lạc Vân Hi đứng ở trong phòng, cả người không khỏi chấn động, nàng sao lại ở chỗ này?Hắn lập tức hồ nghi nhìn về phía cặp nam nữ quản gia mới khiêng điLạc Phượng Hề dấu đi ánh mắt âm trầmNgười nam nhân này trên mặt chợt lóe tia thất vọng không tránh được, ánh mắt nàng sắc bén, có thể nào việc hôm nay, là chủ ý của hắn? Hắn cùng nàng có quan hệ như thế nào?"Đại thiếu gia, chúng ta vừa thấy tiếng gào của tam tiểu thư trong viện truyền đến, vội vàng đến xem, liền thấy được hai người này trong phòng.
5 Lạc Phượng Hề nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi nói, ta nên đem ngươi bán đến thanh lâu, hay là dìm lồng heo?"Giọng nói của nàng rất chậm, lại nhấn mạnh từng chữ một, mang theo trận gió lạnh, nhẹ nhàng thổi đến, đủ có thể làm cho người ta chết đôngHạ Đào há hốc ...
6 Trong viện còn đang giằng co, một nha hoàn thanh tú thở hồng hộc chạy vào, đến trước mặt Lương Diệp Thu liền cúi đầu sau đó nói: "Thiếu gia, phu nhân nói, muốn người cùng tam tiểu thư đến đại sảnh xử lý việc này"Lương Diệp Thu ngơ ngác mở miệng: "Nương cũng đã biết?"Nha hoàn nhắc nhở hắn: "Lão gia đã ở đại sảnh thưởng trà"Lương Diệp Thu buồn bực nhíu mày, quay đầu về phía Lạc Phượng Hề, đôi mắt mang theo tia phức tạp, lạnh lùng nói: "Đi"Lạc Phượng Hề chỉnh lại y phục, cười nói: "Đợi ta một chút, ta muốn chải đầu"Lương Diệp Thu ngẩn ngơ, nữ tử trước mắt hai núm đồng tiền sinh động, dưới ánh mặt trời sáng lạn, đúng là xinh đẹp rạng rỡ! Hắn tựa hồ chưa nhìn thấy nàng cười thoải mái như vậyLạc Phượng Hề đưa mắt dịch chuyển trên người Hạ Đào, khóe môi khẽ cong: "Hạ Đào, còn không giúp ta chải đầu!"Vừa rồi Hạ Đào luôn gọi mình là nô tỳ, việc chải đầu này dĩ nhiên là do nàng ta làm mới đúngAi.
7 Đối với sự biến hóa hôm nay của Lạc Phượng Hề, Hạ Đào trong nhất thời chưa thể thích nghi được. Nàng mau chóng thu hồi suy nghĩ, đi theo Lạc Phượng Hề rời khỏi phòngTrong viện người đã sớm không còn nhiều, Lương Diệp Thu dẫn theo người rời đi trước, nữ tử kia cũng không thấy tung tíchTới đại sảnh, Lạc Phượng Hề nhìn lướt qua bọn họ, Lương Diệp Thu cùng nữ tử đã yên vị ngồi trên ghế.
8 Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, bọn họ không nghĩ tới Lương Diệp Thu sẽ bị Lạc Vân Hi yếu đuối dồn vào góc tường, nửa điểm cũng không thể chống cự đượcMột loại cảm giác giống như là bị mắc mưu nổi lên trong lòng, Lương Diệp Thu đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi, ánh mắt phẫn hận nói: "Ta không muốn nghe ngươi ngậm máu phun người, hiện tại rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"Lương phu nhân cũng bước xuống bậc thang, nhẹ nhàng gấp rút nói: "Vân Hi, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, có chuyện gì cứ từ từ nói"Trong lời nói của Lương phu nhân vẫn còn kinh sợ vài phần, Lạc Vân Hi khi nào thì trở nên linh hoạt như vậy?Lạc Phượng Hề biết không có chứng cứ, đánh chết vị đại thiếu gia này cũng sẽ không thừa nhận, nàng không nghĩ muốn buộc tội hắn, nhưng lại muốn thoát khỏi quan hệ với hắnVì thế, nàng xoay người, ngẩng cao đầu, thanh âm lạnh nhạt: "Bá mẫu, chuyện này ta không truy cứu, nhưng ta cũng sẽ không tùy tiện gả ột nam tử muốn hãm hại ta!"Sắc mặt của Lương phu nhân vô cùng xấu, trừ bỏ nàng, trong đại sảnh mọi người đều kinh sợ"Tam tỷ tỷ, tỷ có biết tỷ đang nói gì không?" Nữ nhân cuống quýt chạy tới, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, vẻ mặt không thể tin đượcNàng mới không tin, Lương gia là một con cá lớn như vậy, Lạc Vân Hi có thể buông tha sao?Lương Diệp Thu đột nhiên từ phía sau đi đến, nói lớn: "Hảo, dù sao ta cũng không muốn thành thân với ngươi, chúng ta từ hôn!"Ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía trung niên nam tử đang thưởng trà, lãnh đạm một cách thần kỳLương Tông Phủ mày rậm mắt trong, vừa muốn mở miệng, thì quản gia chau đến, bày ra gương mặt già nua kích động: "Lão gia, phu nhân, việc vui, có việc vui!"Quả nhiên là việc vui, Lương Tông Phủ thăng chức! Từ tri phủ được triệu về kinh đô, tiếp nhận chức vị hộ bộ thị langToàn bộ Lương gia nhất thời đắm chìm trong vui sướngChẳng qua, cũng không có nửa phân tiền liên quan đến Lạc Phượng Hề!Nàng đang muốn hỏi Lương phu nhân chuyện từ hôn, thì bên ngoài đại sảnh lại có người vọt vào"Tiểu thư, tiểu thư, người không có việc gì chứ?"Lạc Phượng Hề ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ tử tuổi tác xấp xỉ Hạ Đào, gương mặt thanh tú, trên tay mang theo một bọc nhỏNàng sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, nữ tử đã vô cùng nhanh chóng giáng một cái tát trên mặt Hạ Đào "Ba""Ngươi lại dám làm ra chuyện không biết hổ thẹn như vậy, toàn bộ trong thành đều biết, thật sự làm mất mặt tiểu thư nhà chúng ta!""Xuân Liễu.
9 Nữ tử kia chính là ngũ tiểu thư Lạc Nguyệt Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên vặn vẹoPhải biết rằng, phụ thân các nàng ở kinh thành làm quan lớn, ba năm trước đây, Lạc Vân Hi trong quốc yến đã làm trò cười cho thiên hạ, phụ thân dưới cơn tức giận, đem nàng đẩy đến Dương thành hẻo lánh nàyĐại phu nhân không thích thứ nữ, nên nàng cũng bị phiền hà cùng Lạc Vân HiVì thế, nàng vẫn luôn oán hận Lạc Vân Hi, phế vật kia, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không thông, thế nhưng có tư cách làm tỷ tỷ của nàng sao?"Càng làm cho nàng cảm thấy bất công chính là, tỷ tỷ phế vật này lại từng có hôn ước với đại thiếu gia của Lương tri phủ Lương đại nhân.
10 Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác nói: "Nếu không phải hôn sự tốt, ngũ tiểu thư sao có thể luôn nhớ thương đến cô gia?"Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới nàyLạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếngXuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch"Tiểu.
11 Phòng của Lạc Nguyệt Kỳ cũng như hướng phòng của nàngLạc Vân Hi đứng ở chỗ gốc cây đại thụ, che khuất thân mình, thản nhiên ngồi trên tường, hai chân lắc lắc, tùy tiện nghịch lá câyXa xa, tiếng trống canh, đã đến giờ týBốn phía yên tĩnh chìm đắm trong bóng tối, Trong viện của Lạc Nguyệt Kỳ mọi người đều đã ngủLạc Vân Hi đang lúc nhàm chán, thì bên dưới cánh cửa truyền tới một âm thanh, nàng nhanh chóng chú ý tớiMột bóng đen tiến vào trong phòng của Lạc Nguyệt KỳNàng ngẩn ra, bỗng nhiên khóe miệng có nụ cười châm biếm, sẽ không phải là cướp sắc chứ? Này thật sự là có trò hay để xemNhẹ nhàng nhảy xuống, không một tiếng động bước đến trước cửa sổTrong phòng có tiếng động rất nhẹ"Diệp Thu ca ca, sao người lại đến đây?"Lạc Nguyệt Kỳ hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, trong giọng nói vẫn còn nồng đầm khàn khànLương Diệp Thu?Lạc Vân Hi cũng không có gì là bất ngờ cho lắmThanh âm của Lương Diệp Thu lại truyền đến: "Ngũ muội muội, ta vẫn chưa có câu trả lời uội, đây quả thực là ta không đúng""Diệp Thu ca ca.
12 Động tác đẩy cửa của Lạc Vân Hi vô cùng nhẹ nhàng, nàng nghĩ muốn dọa vị muội muội này một chútChẳng qua, mới vừa bước vào, trên nóc nhà đã có tiếng vỡ vụn của gạch ngóiCó người!Ban đêm yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng hô hấp nào của người khác, nếu không phải trên kia có tiếng động, nàng thật còn tưởng rằng không có aiNghĩ đến, người tới tuy là cao thủ, không thể không đem tiểu thư khuê các Lạc Nguyệt Kỳ để vào mắt, cũng không có ý muốn che dấu tiếng bước chânKhóe miệng Lạc Vân Hi lại nhếch lên cười lớn, chắc chắn là kẻ trộmKhông nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng trèo lên giườngLạc Nguyệt Kỳ căn bản còn chưa ngủ, vừa mới trợn mắt, trên trán đã trúng một quyền, ngất điLạc Vân Hi nhảy xuống giường, đem nàng nhét vào ổ chăn.
13 Lạc Vân Hi lưu loát trả lời, nam nhân hai mắt híp lại"Ngươi quả nhiên. . . Rất can đảm!"Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn phun ra, hắn nheo lại hai mắtChẳng qua hắn muốn đến xem vị sườn phi thái tử phi tương laiAi chẳng biết, tâm tư của thái úy hướng trên người nhị hoàng tử, hắn đương nhiên sẽ không cho phép vị sườn phi này trở thành tai mắt của nhị hoàng tửHắn nghĩ muốn, chỉ cần cho nàng ăn dược là xong, không nghĩ tới cô nương này cũng không phải là dạng lương thiện gì!Nếu như vậy.
14 Nam tử thân hình cao lớn nhảy lên đầu tườngLạc Vân Hi không đợi hắn đứng lại, xông về phía trước từng bước, một chưởng vỗ đếnHắn đứng trên vách tường, phượng mâu hẹp dài bắn ra một tia tức giậnPhía trên vô cùng tĩnh lặng, phía dưới lại náo loạn: "Thích khách, thích khách ở hướng kia!"Lạc Vân Hi bị đánh, ngã xuống bờ tường, cố gắng cuộn thân mình lại, giảm sự đau đớn đến tối thiểuPhượng mâu chợt lóe, đánh giá toàn cục, đây là lần đầu tiên có người dám can đảm khiêu khích sự uy nghiêm của hắn như vậyMột đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Lương gia chuẩn bị xe ngựa, hộ tống hai vị tiểu thư đến kinh thànhLạc Vân Hi nhìn thấy Lạc Nguyệt Kỳ sắc mặt liền tái nhợt, đáy mắt còn thâm đen, hiển nhiên đêm hôm qua nghỉ ngơi không được tốtTối hôm qua nàng trong lúc ngủ tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện trong phòng có một gã nam tử xa lạ đang nói chuyện, phía sau màn nhìn rõ hai thân ảnh.
15 Thanh âm nói chuyện của bách tính cũng không nhỏ, Lạc Nguyệt Kỳ đương nhiên nghe thấy được, nàng quay đầu nhìn Lạc Vân Hi, trong mắt hiện lên tia khinh miệt cùng trào phúngLạc Vân Hi nhìn lại hướng xe ngựa, thị vệ điều khiển xe ngựa đi chậm lại, coi như không nghe thấy lời bàn tán của dân chúngThế cho nên, những lời nghị luận ngày càng nhiều"Dừng xe"Thanh âm trong trẻo của Lạc Vân Hi bỗng dưng vang lên, xe ngựa "Dát" một tiếng rồi dừng lạiXa phu còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, một thân ảnh nhỏ gầy lập tức ra khỏi xe, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào đám ngườiDân chúng còn không kịp phản ứng, gió lạnh tự nhiên gào thét bên tai, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, đã dừng lại trên cổ của một nam tử trẻ tuổi"Đem lời ngươi vừa nói lặp lại một lần nữa!"Thình lình xảy ra việc ngoài ý muốn, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh xe ngựa liền chìm vào mảnh yên tĩnh"Ngươi là ai?" Nam tử trẻ tuổi nhất thời không tránh kịp, ánh mắt chạm phải con ngươi băng lãnh của nữ tử, rùng mình một cáiKhóe miệng Lạc Vân Hi lãnh mạc gợn lên, cao giọng nói: "Không biết ta? Các người đều không biết ta, liền ở trong này vũ nhục thanh danh của ta?!""Nàng là phế vật của Lạc gia!" Có người mẫn cảm phản ứng, kinh hoàng la lênNam tử trẻ tuổi không khỏi giật mình, muốn nhanh chóng tránh thoát lực đạo của Lạc Vân Hi nhưng lại thất bạiLạc Vân Hi nâng giọng, thanh âm đủ ọi người có thể nghe rõ được: "Bị phế vật ta đây bắt, muốn trốn cũng không thoát được, ngươi chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng sao!"Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của nam tử liền đỏ lên một mảng lớnHắn nghe được thanh âm hít lạnh của những người xung quang, cơ hồ không ai tin, một nam nhân to lớn như vậy lại bị một tiểu cô nương gầy yếu chế phụcCó người bắt đầu đả kích"Đồ Tứ, ngươi còn thất thần làm chi?""Chạy mau a, nha, ngươi không phải là ngay cả phế vật cũng không bằng chứ?""Đừng nói với ta, ngươi ngay cả một tiểu cô nương cũng không đánh lại!"Đồ Tứ gương mặt tím lại, thẹn quá hóa giận, không lưỡng lự, gỡ tay nàng đẩy raLạc Vân Hi căn bản muốn phản kích, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng chỗ thị vệ hộ tốngXe ngựa nàng cưỡi cách xa hơn năm mươi thước, mặc dù một đám người kia đều nhìn thấy, nhưng lại không có người nào ý muốn giúp ra tay.
16 Lý Tài đã hơn bốn mươi tuổi, là đại tổng quản của phủ thái úy, vô cùng khôn khéo, nhưng một tay trói gà không chặtĐồ Tứ bất ngờ bị như vậy, nhất thời cũng không kịp phản ứng"Phanh!" Một tiếng thật lớn, bụi đất bay lên, mọi người vội vàng né tránhLý Tài bị đánh văng ra xa, máu văng khắp nơi, hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay che mặtLạc Vân Hi thấy rõ mũi của hắn bị gãy, máu dâng lên, con mắt bị tím bầm"Đem hắn bắt lấy!"Lý Tài ngồi dưới đất rống giận"Khoan đã!" Lạc Vân Hi đưa tay ngăn cản bọn thị vệ xông lên, thản nhiên nói: "Vừa mới nói quên đi, hay là Lý đại tổng quân mau quên như vậy!"Lý Tài trong lòng nén giận!Hắn cố gắng đứng lên, nghĩ thầm đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như vậy.
17 Khóe miệng Lạc Vân Hi gợi lên nụ cười, cười như không cười, ánh mắt Lạc thái úy đột nhiên chuyển hướng đến phía Lạc Vân hiNữ nhi này sao. . . Hắn nhăn mi mắtTrong sảnh chật ních, có người đang ngồi trên ghế, Lạc Vân hi cũng không vội đến, nàng thong dong đứng ở bên ngoài, đánh giá từng người mộtSo với Lạc Nguyệt Kỳ không được bình tĩnh như vậyNàng vốn bằng tuổi với Lạc Vân Hi, chỉ so với nàng nhỏ hơn bảy tháng, mười ba tuổi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ.
18 Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủnCon mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợLạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba" Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ vấn an, Lạc Vân Hi trong lòng âm thầm tính toánLạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh một nữ nhi, tức là đại tiểu thư.
19 Đoan Mộc Kỳ từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt hàm chứa thẩm vấn Lạc Vân Hi, đột nhiên hướng hai nha hoàn ở phía sau nói lớn: "Uy, tiểu thư nhà các ngươi có phải choáng váng rồi hay không?"Khóe mắt Lạc Vân Hi hiện lên sự lạnh lẽo, nam nhân này, y phục trên người đều được may bằng vải hàng thượng đẳng, tính chất mềm mại, loại này cùng với loại mặc trên người thích khách ngày đó giống nhau, tất không phải người bình thườngNàng xoay người nhặt lên chiếc bánh bao thịt kia, trái xoa phải bóp, khóe môi mỉm cười"Ngươi, ngươi không phải choáng váng, mà là điên rồi!"Đoan Mộc Kỳ thấy cử chỉ quái dị của nàng, bừng tỉnh đãi ngộ mở miệngTừ "A" còn chưa nói xong, thân hình còn chưa trở về trạng thái cũ, trên tay Lạc Vân Hi đã cầm bánh bao ném điBánh bao nhân thịt thẳng tắp nhét vào miệng đang mở lớn của hắn"A!" Xuân Liễu cùng Hạ Đào thấy vậy cũng la hoảng lênBánh bao bị ném trên mặt đất dính đầy cát còn không nói, thịt trong bánh bao bị ném vào miệng của hắn nhất thời liền phi xuống yết hầu"Khụ khụ khụ____" Đoan Mộc Kỳ bị sặc đến mức sắc mặt đỏ bừng "Phi" mộ tiếng ra sức phun ra, tức giận hai mắt hiện lên tia lửa!Lạc Vân Hi cười đến vô hại: "Công tử, bánh bao này hương vị không tồi chứ? Ai nha, tất nhiên là không tồi, nếu không từ trên cao rơi xuống như vậy, công tử còn không chê bẩn xuống lấy ăn?""Ha ha" Xuân Liễu nhịn không được lớn tiếng cười, nhưng lại vội vàng kìm lại"Ngươi, ngươi phế vật này!"Lồng ngực hắn tức giận như muốn nổ tung, lời nói của Lạc Vân Hi kia giống như là trong một phen quét tan tôn nghiêm trong lòng hắn"Ta là một phế vật, không cần ngươi nhắc nhở" Lạc Vân Hi cười hì hì, căn bản không để lời này trong lòngĐùa giỡn người nam nhân này, tâm tình của nàng liền trở lên tốt vô cùngĐoan Mộc Kỳ từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, sao có thể chịu đựng được sỉ nhục như vậy? Hắn không khỏi tức giận, chỉ vào bánh bao dưới mặt đất"Lạc Vân Hi, ngươi đem bánh bao này toàn bộ ăn hết cho ta! Nếu không, bổn hoàng tử sẽ đích thân động thủ!"Hoàng tử sao?Lạc Vân Hi nghĩ đến vừa rồi Lạc Kính Văn nhắc đến lục hoàng tử.
20 Lạc Vân Hi nhìn gương mặt tuấn lãng của Đoan Mộc Kỳ đang biến sắc, trong lòng mừng thầm, nói ra lời vô cùng thê lương cùng bi ai: "Ta không muốn ăn, ta có thể không ăn sao?"Đoan Mộc Kỳ nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn nàngLạc Vân Hi cắn môi dưới, làm ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất: "Van cầu ngươi, đừng để cho ta ăn cái này, được không? Ta van cầu ngươi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30