1 Sáng sớm, thái dương còn chưa dâng lên, phía đông đã hiện ra mặt trời. Sơn cốc xanh biếc bị một tầng sương mù mông lung như sa mỏng che lấp, giống như mỹ nhân mới tắm xong, như ẩn như hiện.
2 Phan Ngọc ngồi trong chiếc xe tinh mĩ, ghế đệm mềm nhũn, trên bàn gỗ lim điêu khắc tinh xảo có bày một bộ bầu rượu – ly rượu bằng bạch ngọc. Ngọc chất ôn nhuận, tạo hình tinh tế, vừa thấy liền biết xuất xứ từ danh gia, sắc rượu hổ phách khuynh đảo trong ly, hương vị nồng nàn…- Nhất niên hựu quá nhất niên xuân,Bách tuế tằng vô bách tuế nhân.
3 - Ai da, vị công tử này nên xưng hô như thế nào?Đắn đo nửa ngày trời, Hồ Tứ cảm thấy lời chào này cũng không tệ, thầm kiêu ngạo vì trí thông minh của mình học tập thật nhanh nha.
4 - Núi này là núi của ta, đường đi ra do ta mở! Nếu muốn từ nay về sau đi qua nơi này, lưu lại tiền lộ phí rồi mới được qua!Năm người cao to vạm vỡ, dáng người đại hán khôi ngô, tay cầm cường đao đứng ở trên đường, thần khí như thật không ngừng lớn tiếng quát.
5 Trang viên, một tòa trang viện lâu năm có vẻ ngoài thực cổ kính. - Haha…… Haha……Tiếng cười thanh thúy, ngọt ngào quanh quẩn khắp trang viện. Tiếng cười động lòng người như thế lại phát ra khiến cho con người ta lạnh sống lưng.
6 Chờ Phan Ngọc đi xuống dười lầu, Hồ Tứ đã đến bên nâng nữ tử đã chịu đủ kinh hãi kia đứng dậy, nhặt những mảnh áo bị xé rách ban nãy khoác lên người nàng.
7 Hồ Tứ ai oán chu cái miệng nhỏ, trợn mắt nhìn cái tên yêu nghiệt kia, không thèm đôi co với hắn, tiện đà lăn đến trên giường, ôm chăn:- Không nói cho ta biết, ta cũng không thèm biết, có gì đặc biệt hơn người chứ!Phía chân trời, mây đen càng ngày càng kéo tới nhiều hơn, nhuốm không gian trầm lặng trong màu đen của bóng đêm cô tịch.
8 Vừa rồi vẫn là phòng ngủ trang nhã, lúc này xung quanh đều là một mảnh hắc ám, không có gió, không có ánh sáng, không có âm thanh, trừ bỏ yên tĩnh ra, chính là người nam tử đứng phía trước cách đó không xa.
9 - Tiểu hồ ly, ngươi quả thật là vô dụng!Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên, phá tan không gian kinh hoàng ấy. Là Phan Ngọc!Cùng lúc đó, một trận gió độc mạnh mẽ thổi qua hai gò má nàng, quất làn da của nàng đau rát, vạt áo bay phấp phới, thiếu chút nữa là thổi bay cả người.
10 Phan Ngọc tựa vào Hồ Tứ, khuôn mặt có chút xám đen, môi trắng bệch, gian nan chỉ vào Mạc lão gia:- Ta có ý tốt giúp ngươi, ngươi vì sao quay lại phản ta?- Hừ, ngươi cũng không hỏi người ta xem, ta Mạc Thanh Lam là con người như thế nào? Cho dù là phủ Đài đại nhân cũng còn phải nể mặt ta ba phần! Trong kinh thành, các trưởng lão cũng chịu ơn của ta, nếu không phải nữ quỷ quấy phá, ta sẽ không bị buộc đến bị nhốt ở trong phòng không ra.
11 - Chát! Chát! Chát!Ở sâu trong núi, sương mù dày đặc tỏa khắp mọi ngóc ngách, trong không gian khẽ vang vọng âm thanh có người đang đốn củi. Âm thanh lớn tới nỗi làm uông thú trong rừng đều cảm thấy sợ hãi, hốt hoảng chạy đi tìm chỗ trốn trú thân.
12 Mi mắt cong dài, mắt nàng tựa như làn thu thủy long lanh, chiếc mũi thanh tú, trán khảm cánh hoa, mái tóc dài được búi lên sau gáy, vài sợi được xõa xuống thả ngang vai, bay bay trong gió.
13 Đối diện cửa nội thất là một tấm đại bình phong rất cao, trên đó khảm một bức “Du Xuân Đồ”, nhân vật tú lệ, đường cong lưu loát. Nghe đồn đá Ngọc Thạch là tinh phẩm, hoa văn xuất xứ từ thiên nhiên, càng làm người ta lấy làm kì lạ là, bình phong này phát ra từng đợt hương khí kỳ dị, càng ngửi càng thấy mùi hương thơm ngào ngạt, khiến người ở trong đó trở nên say mê, nghe thấy dục vọng của chính mình.
14 Lá sen xanh biếc trong hồ trông thật giống như ngọc phỉ thúy, cánh hoa sen yêu kiều khẽ nở trong mặt hồ, trông cảnh vật thật giống như cực phẩm tiên giới.
15 Phan Ngọc hứng trí, nhìn 2 người trước mặt, cười khanh khách mà nói:- Ngươi cũng nên biết mình đang nói cái gì?- Ta biết ta làm gì!- Ha ha, thì ra ngươi cam tâm tình nguyện, ta không còn gì để nói.
16 Nàng nhìn Trầm Hương ngã xuống, linh hồn nàng ấy theo cửa sổ mà ra đi không một chút lưu luyến. Nàng thực lo lắng, nàng sợ Lưu Phong về nhìn thấy như vậy, sợ hắn đau lòng, liền rời khỏi thân xác trói buộc.
17 Mưa, mịn nhẵn như tơ, không tiếng động khẽ rơi trên mặt đất, bất tri bất giác nhấn chìm cả không gian. Phía dưới vạn vật nhu hòa, tầng mây xám phía trên như cố hạ xuống chạm tới đỉnh núi xa xa, mưa bụi tinh tế phiêu diêu tự tại bay trong không trung, tạo cho người ta cảm giác áp lực rất lớn.
18 Phù! Phù!Hồ Tứ ngoi lên từ dưới mặt nước, thở hổn hển, đang muốn tiến đến phía bờ sông, vừa muốn ngoi người lên, một cành trúc xé gió vun vút lao tới trên đầu nàng, thiếu chút nữa đánh nàng chết đuối dưới nước vì đau.
19 Phải quỳ xuống “bất động thanh sắc” đã lâu, Hồ Tứ trên tay vẫn phải cố gắng xoa bóp không dám dừng lại. Đá cẩm thạch lạnh lẽo, mặc dù là qua lớp thảm dày, nhưng cái lạnh vẫn hướng tới lớp da của nàng.
20 Hồ Tứ biết bản thân mình chính là yêu quái, mà nàng sinh ra ở núi Đồ Sơn lại gặp rất nhiều loại yêu ma quỷ quái, nếu nói Hồ Tứ nàng mà biết sợ, chỉ sợ là không ai là dũng cảm hết.