41 - Xuân tàm đáo tử ti phương tận. Lạp cự thành khôi lệ thủy can. (nghĩa là:Con tằm đến thác tơ còn vướng,Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa. )Trong đình viện, người trên bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa, miệng lẩm bẩm, bàn tay mềm nắm đu dây, mi đẹp nhíu lại, có chút suy nghĩ.
42 Phan Ngọc mắt thấy đứa nhỏ sắp bị mất mạng, bất chấp một chưởng đánh tới trên người con ngựa, một tay kia lao tới đứa nhỏ. Không nghĩ tới trong khoảnh khắc đó, bỗng xuất hiện một người, giành lấy trước hắn, từng bước đem đứa nhỏ ôm lấy.
43 Trong viện có rất nhiều loại thực vật, kỳ quái là chỉ dài lá mà không ra hoa, rất hiếm mới thấy mấy nụ hoa nho nhỏ. Hồ Tứ nhìn cây cỏ nơi này, nội tâm đột nhiên nảy lên một loại cảm giác kỳ quái, bi thương giống nhau, giống như có vô số thanh âm hướng nàng khóc lóc kể lể.
44 Nếu hỏi Hồ Tứ cao hứng nhất là lúc nào, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ nói:- Chính là ăn! Ăn no tới không thể ăn no được nữa nha. Loại cảm giác này thực sự là rất tốt.
45 Đẩy cửa phòng, sau cơn mưa, không khí được thanh tẩy lùa vào trong phòng, Hồ Tứ duỗi thắt lưng:- Thời tiết thật thoải mái, thơm quá đi!Nói xong, nàng chạy vào trong viện, kinh hỉ phát hiện vườn hoa một mảnh muôn hồng nghìn tía.
46 Khi Hồ Tứ lần nữa xuất hiện trên núi, cả người dầm mưa ướt sũng. Thời tiết ngày hè như tiểu hài nhi vậy, khi nắng khi mưa, biến đổi bất định. Cũng may nàng bảo hộ tốt, mấy gói thuốc không bị ướt, coi như trong cái rủi có cái may.
47 Hồ Tứ đảo đảo con mắt, nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của Phan Ngọc, nhìn bụi hoa bên kia không còn động tĩnh, tiếc nuối nói:- Ta còn tưởng có kịch hay để xem, ngươi làm ta thật thất vọng.
48 Ba!Trên nền tuyết trắng xuất hiện màu máu đỏ tươi, thân mình nảy lên một cái, liền ngã xuống đất. Hạ Lan Hiên phủi tay, mắt không thèm nhìn mỹ nữ dưới đất.
49 Chiêm chiếp, chiêm chiếp. Tiếng chim hót thanh thúy cứ mãi quanh quẩn bên tai, Phan Ngọc xoa xoa lỗ tai, trách tiểu điểu nhi đang hót kia. Bất quá, chú chim kia càng hót lớn, càng hót càng trong trẻo.
50 Hồ Tứ nằm dưới tàng cây, miệng nhai nhai ít lá cây, ăn ăn, mặt nhăn nhíu, phun ra, sờ sờ bụng, âm thầm mắng Hạ Lan Hiên cùng Phan Ngọc. Có cơm cũng không cho nàng ăn, tuy rằng trong núi trái cây không ít, muốn ăn cũng không phải không có biện pháp, nhưng mà có thức ăn ngon vẫn tốt hơn nha.
51 Trường kiếm dừng lại, Phan Ngọc tươi cười như trước. - Còn tưởng rằng ngươi sẽ hiện nguyên hình, bất quá cũng tốt, ai, kỳ thật ngươi hiểu lầm, ta không nghĩ sẽ lấy mạng của ngươi, ta chỉ muốn ngọc lưu ly của ngươi.
52 - Ta sai rồi!Thanh âm khóc nức nở từ dưới núi truyền đến, Phan Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, hướng về phía dưới nói:- Nói lớn lên!- Ta không nên hoài nghi ngươi, ta mười phần sai ! Ô ô ô!Gió đêm thổi qua, từ dưới vách núi đen phát ra thanh âm ô ô quái dị, khiến người khác dựng tóc gáy, thanh âm Hồ Tứ run lên:- Mau đưa ta lên đi!- Ngươi đem loại ý tưởng kia loại bỏ hoàn toàn trong đầu ngay! Nếu không, ta quyết không đem ngươi kéo lên!- Ngươi là người tốt, là ta hồ đồ, là ta hiểu sai, ngươi cùng Tiêu Mộ Vũ là trong sáng minh bạch, là ta, là lỗi sai của ta, van cầu ngươi, mau kéo ta lên đi!- Nếu lại có loại ý nghĩ này thì sao?Phan Ngọc truy hỏi một câu.
53 Hạ Lan Hiên cũng không để ý tới Phan Ngọc, nắm ngọc lưu ly, ngửa mặt lên trời cười to:- Ta cuối cùng cũng lấy được, ha ha ha ha!Vung tay áo lên, một cỗ ám lam hỏa diễm từ trong tay áo bay về phía đại đỉnh, trong chớp mắt, đồng đỉnh lạnh như băng bị hỏa diễm vây quanh, trong đỉnh toát ra nhiệt khí, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm.
54 - Đào, tiếp tục đào!Bên ngoài kho thóc đèn đuốc sáng trưng, một lão nhân gia mặc y phục hoa lệ không ngừng đi tới đi lui đầy lo lắng. Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, ghé vào bên tai của lão nhân gia thấp giọng nói hai câu.
55 Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi. Beta: Ngược Ái. Hồ Tứ bên kia vừa khóc vừa cười, còn Phan Ngọc bên này thì lại chấn động. Trong đầu không ngừng xoay chuyển nhiều tình huống, nhưng một cái cũng không thể thực hiện được, chỉ có thể cố gắng bước lên phía trước hai bước.
56 Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi. Beta: Ngược Ái. Đôi mắt đó là như thế nào?So với bầu trời đêm thâm thúy, giống như tinh quang vĩnh hằng. Hồ Tứ dám thề đây là ánh mắt xinh đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy, chỉ là trong đôi mắt kia phát ra hàn ý làm cho nàng không rét mà run.
57 Editor: Ngược Ái, Trang Nhi. Beta: Ngược Ái. Đêm, không trăng, có sao. Sương mù dày ở trong núi rừng sâu u ám, giống như một con cự thú mở miệng to đầy máu, tĩnh lặng chờ con mồi đưa lên để mau chóng cắn nuốt.
58 Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi. Beta: Ngược Ái. - Ăn ngon, ưm, tôm bóc vỏ, trà Long Tĩnh này ăn ngon thật!- Ngon thì liền ăn nhiều một chút đi!Phương Ly Hiên cười đến cực kì vui vẻ, miệng cho vào một đống thức ăn, không ngừng khen ngợi.
59 Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi. Beta: Ngược Ái. Kiếm pháp của Hoàng Tương Tương như thế nào, Phan Ngọc so với ai cũng đều rõ ràng hơn hết. Dù sao, nàng cũng là một tay hắn dạy dỗ nên.
60 Editor:Ngược Ái, Kiều Nhi. Beta: Ngược Ái. Phan Ngọc ngồi ở bên hồ, túi da để ở dưới chân, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ngàn câu vạn chữ, lại không biết sắp xếp lại như thế nào.