21 Tin tức Trịnh Khả truyền về khá tốt, tâm trạng của Phượng Dương đã tốt lên nhiều. Tuy nhiên, đi sứ Kim quốc lần này Phượng Dương lại thân với một nam nhân tên Hàn Niệm Chi, Thái Nghị Chi của Kim quốc, sư đệ của Hoàng đế, huynh trưởng của Hoàng hậu.
22 - Hoàng thượng, đã thấy tung tích của hoàng đế Trường Hạp quốc.
Ta buông tấu trên tay xuống:
- Ở đâu?
- Phía tây Phượng đô. Người của Định quốc tướng quân cũng đang theo dõi.
23 THIÊN 2: PHƯỢNG DƯƠNG
Kinh thành nho nhỏ ở phía trước, giống một thành trì nhỏ ở Hoả Hương, toàn bộ nhuộm trong ánh hoàng hôn vàng rượm. Những con chim lạc bầy bay lượn trên không, kêu những tiếng chát chúa.
24 Ánh nắng chiếu tới chỗ ta đang đứng, đầu giờ Dần. Nắng ở đây muộn hơn ở Hoả Hương, khi ta luyện công xong thì mới có nắng tới.
- Tướng quân!
Ngô Thanh gọi, ta quay lại nhìn hắn, phía sau còn có một người trùm kín mặt.
25 Từ nhỏ, ta đã biết mình khác người. Chỉ vì đôi mắt không cùng màu mà ta bị mọi người xa lánh, kể cả phụ thân cũng sợ hãi khi nhìn ta. Người luôn ép ta học mọi thứ nhưng khi đôi mắt của ta trở về cùng màu thì người lại sợ hãi.
26 - Tham kiến Tướng quân.
Ta phất tay cho Lãnh Tiếu đứng lên. Nhìn nam nhân trước mặt, ta gần như đã quên mất hắn của ba năm trước: làn da thô ráp vì hứng chịu nắng mưa nay trắng nõn, bàn tay cũng mịn màng thon thả hơn nhiều.
27 Ta thay đổi ngày hành động vì luôn có cảm giác, nếu đến ngày mai mọi chuyện sẽ quá muộn. Mẫu hoàng nhất định có cách giải quyết, lợi thế duy nhất mà ta có là bất ngờ.
28 Ngự Thư phòng sáng rực ánh đèn, ta ngồi thoải mái trên ghế nhìn Quốc sư và Phượng Ngoã giữa phòng, hỏi:
- Ám vệ Hoàng gia là của người sao?
Quốc sư mỉm cười, trả lời:
- Ta dùng hai mươi năm để khiến nó trở thành của mình.
29 Ngay bữa chầu sớm, Quốc sư thông cáo thiên hạ: Hoàng đế bị bệnh, triệu khẩn cấp Thái tử về kinh. Đồng thời, giao quyền kiểm soát binh quyền của kinh thành cho Định quốc tướng quân Phượng Dương, gọi Tịnh Vương Phượng Ngoã lên triều tham sự.
30 - Phượng Dương, tấu chương chưa phê duyệt xong mà ngươi đi đâu?
Phượng Ngoã chặn ta ở Ngự Thư phòng, tay nàng ấy còn cầm khay trà bằng ngọc.
- Ngươi và Quốc sư xử lý đi.
31 Ta để bọn họ lui ra, còn một canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát. Ta cũng phải chuẩn bị một chút.
Về lại phòng, ta lấy một bộ y phục dạ hành, hai bộ võ phục, một bộ váy thường, một ít lương khô, một chút nước, một con dao nhỏ, đá lửa, một bình thuốc mê, một bình thuốc đau bụng, một bình thuốc phong hàn, tất cả chung một bọc cột thật chặt.
32 Chúng ta cưỡi ngựa chạy cả ngày lẫn đêm, cứ ba canh giờ thì dừng lại nghỉ một canh giờ, tránh những đường cái đông đúc nhiều người qua lại, không một lần dừng chân ở những thành trì lớn nhưng cũng mất bảy ngày đêm mới tới được Hoả Hương.
33 Mất hơn một canh giờ mọi chuyện mới có thể êm ắng một chút, mọi người sụt sùi khóc xong liền ai về việc nấy, ở chính phòng chỉ còn ta và Điệp Nhã, quản gia của Tướng quân phủ.
34 - Truy sát.
Ta đứng ở cột buồng, giương cờ ra lệnh cho tướng sĩ đuổi theo quân trắng của Linh Lung đang bỏ chạy phía trước.
- Áp sát!
- Xếp cầu! Giết!
Hai chiến thuyền dừng lại, binh sĩ nhảy lên tàu chém giết.
35 Chúng ta để một trăm người lại giữ đảo, tù binh và những kẻ khác đi một thuyền. Linh Lung mang Trọng Đình lên thuyền của ta, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Tử Ân không đi cùng, chúng ta chỉ có thể băng bó sơ qua cho Trọng Đình, phải về đến Hoả Hương hắn mới được chữa trị.
36 Trở về Hoả Hương được vài ngày, Trọng Đình đến gặp ta, hắn nói:
- Nghe nói Tướng quân muốn vượt biển Cấm sao?
Ta nhìn hắn, gật đầu:
- Đó là lý do ta để ngươi sống.
37 - Có chuyện gì sao?
- Tướng quân, việc vượt biển Cấm…
Linh Lung ái ngại nhìn ta. Vượt qua nàng, ta ngồi thẳng lên chính vị, ra lệnh:
- Đi gọi Trọng Đình đến đây, ta muốn trực tiếp nghe hắn nói.
38 -Tướng quân!
Linh Lung đến trước mặt, ta nhìn về phía những người đóng thuyền phía sau, vẫn chưa ra hình dáng gì. Ta hỏi nàng:
- Tốc độ chậm như vậy?
Linh Lung cúi đầu.
39 Sau vài ngày đi khảo sát Biển Cấm, ta nhận ra những thuỷ quái tới đây hơn toàn bộ đều đang mang thai, chúng đến đẻ trứng rồi rời khỏi. Như vậy, thuỷ quái chọn Biển Cấm làm nơi đẻ trứng, hàng năm chúng xuất hiện ở đây theo chu kỳ, không phải lúc nào cũng có.
40 Ba ngày sau, ta bỏ ngoài tai lời của Điệp Nhã, dong thuyền mang theo năm mươi người đi Ân Quốc. Biển lặng gió êm, cũng không có thuỷ quái tấn công, bão táp cũng không có, bình yên đến đáng sợ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50