1 “Kiếp trước vận mệnh cướp đi mọi thứ của tôi có lẽ là vì để kiếp này ban cho tôi người tốt nhất trên đời là anh. ” - Cố Vy Vy
“Thân thể của con không thể chống đỡ được mấy năm nữa, nếu bỏ qua cơ hội này thì có thể đến chết con cũng không đợi được một trái tim từ người có nhóm máu Bombay*, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết…”
*Nhóm máu Bombay: nhóm máu được đặt tên như vậy bởi vì trường hợp đầu tiên được tìm thấy ở Bombay (nay là Mumbai), thủ đô tài chính của Ấn Độ, là một trong các nhóm máu hiếm nhất ở Ấn Độ cũng như trên thế giới.
2 Không biết du đãng trong bóng tối bao lâu, Cố Vy Vy chợt mở mắt.
Cô nhận ra bản thân không nằm trên giường bệnh mà trong một phòng ngủ được trang hoàng theo tông lạnh, có tiếng nước mơ hồ như có người đang tắm truyền ra từ toilet gần đó.
3 Một lúc lâu sau, Cố Vy Vy không thể không bình tĩnh lại, tiếp thu mọi việc đã xảy ra.
Người ở ngoài không ngừng thúc giục, cô vội vàng đi tắm, sau đó chọn một chiếc váy màu vàng nhạt chỉ lộ vai trong một đống quần áo lộ eo lộ ngực, mặc lên người.
4 Phó Thời Khâm vừa nghe, tức giận đến mức lập tức bùng nổ, “Mộ Vy Vy, chúng tôi phải mất mấy chục triệu mới mua được bức tranh này đấy. Nó có liên quan tới việc hợp tác cực kỳ quan trọng sắp tới giữa Phó thị và tập đoàn Wilson, cô lại dám làm đổ cà phê lên đó?”
Phó Hàn Tranh không thất thố như Phó Thời Khâm nhưng mặt mày cũng lạnh như băng, “Có cách nào khôi phục lại không?”
Mạnh Như Nhã bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Ngay lúc đó tôi đã đưa bức tranh tới chỗ các chuyên gia khôi phục văn vật nhưng họ vừa gọi điện báo… không phục hồi được.
5 “Cảm ơn cô?” Phó Thời Khâm giận sôi máu.
“Mộ Vy Vy, cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn muốn chúng tôi cảm ơn cô? Là đầu óc tôi có vấn đề hay đầu óc cô có vấn đề thế hả?”
Cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn mặt dày mày dạn muốn bọn họ cảm ơn?
“Tất nhiên là đầu óc anh có vấn đề rồi.
6 Cố Vy Vy kéo vali ra khỏi cửa, cùng Phó Thời Khâm xuống tầng, thấy một ông cụ gần bảy mươi tuổi đang nói chuyện với nhóm người Phó Hàn Tranh.
“Ông Minh, tôi tin là trên đường tới đây trợ lý Từ đã nói với ông mục đích mời ông tới đây rồi, xin nhờ ông xem giúp bức tranh này có thật là của họa sĩ Julien không.
7 Minh Tông Viễn nghe được cô là người đầu tiên nhận ra bức tranh là giả thì không khỏi nhìn cô, “Cô bé này tinh mắt thật đấy. Bức tranh này mặc dù là giả nhưng được làm giống đến bảy tám phần.
8 Chung cư mới không xa xỉ, hào hoa và thoáng đãng rộng rãi như biệt thự Thiên Thủy, nhưng mà cách bài trí cũng rất tinh tế, các đồ dùng cần có đều có đủ.
9 Buổi chiều ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh cùng vợ chồng nhà Wilson đến dinh thự của Minh Tông Viễn làm khách.
Minh Tông Viễn được coi là vị thái sơn bắc đầu của giới mỹ thuật Trung Quốc, lại cũng là người mê tranh của họa sĩ Julien như ông bà Wilson nên đoàn người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
10 Phó Thời Khâm ngơ ngác nhìn Minh Tông Viễn, lại quay đầu nhìn Mạnh Như Nhã, “Không phải cô thuyết phục được ông Minh sao?”
Sao lại liên quan tới cô nàng xấu xí mê trai Mộ Vy Vy được?
Mạnh Như Nhã cũng ngơ ngác, “Tôi vẫn luôn ở gần nhà họ Minh, cũng không thấy Vy Vy.
11 Sáng sớm, Cố Vy Vy vừa rời giường liền nhận được điện thoại của nhà trường, thông báo là nếu cô không trọ lại ở trường thì đến chuyển đồ của cô trong ký túc xá đi.
12 Lúc trước, Mộ Vy Vy có người nhà họ Mộ chống lưng, cô ta luôn phải nhẫn nhịn cái vẻ cao hơn người khác một bậc của cô. Bây giờ, nhà họ Mộ chết hết chỉ còn một mình cô, cô ta tự nhiên thích ngược cô kiểu gì thì ngược kiểu đó.
13 “Không đàn được thì nhận thua coi như xong, làm như đưa nhạc phổ cho cô thì cô có thể đàn tốt như vậy ấy. ” Chu Hiểu Cầm không chút lưu tình trào phúng.
14 Chu Hiểu Cầm, người hầu của Chu Lâm Na, nghe thấy mọi người nói kháy Chu Lâm Na thì không phục lên tiếng, “Nói cái gì mà chưa đàn bao giờ, đúng là giả vờ giả vịt, chắc chắn cô ta đã đàn vô số lần rồi.
15 Tiếng trào phúng của mấy người Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình truyền vào tai Chu Lâm Na, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.
Bởi vì biết vài năm nay Mộ Vy Vy đều không đàn dương cầm, cho nên cô ta mới tin rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát cô, kết quả… Kết quả cô lại đàn “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets”.
16 “Chuyến bay của chú ong” không thể so sánh với “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets” được. Cô ta rõ ràng quen biết Mộ Vy Vy, vì sao lại ngu xuẩn đi khiêu chiến một đối thủ mạnh như vậy?
Này chẳng phải là tự tìm đường chết, chìa mặt ra bảo người ta đánh sao?
Giáo viên âm nhạc Diệp My và hiệu trưởng nhìn Chu Lâm Na không thể đàn được, đang sốt ruột tới mức sứt đầu mẻ trán thì có một cuộc gọi đến.
17 Cố Vy Vy nhớ, hai người bọn họ hình như là bạn học cùng lớp dương cầm với Chu Lâm Na.
Vừa nghe thấy lời bọn họ nói thì hình như là vì cô làm Chu Lâm Na mất mặt nên mới đến tìm cô.
18 Vì một vụ tai nạn giao thông mà sau khi tan làm, Phó Thời Khâm đã bị tắc trên đường gần một tiếng đồng hồ.
Nghe thấy tiếng ho khan của Phó Hàn Tranh ở ghế sau, anh ta liếc qua kính chiếu hậu nhìn người anh trai đã ốm mà vẫn ôm việc, “Anh, hay là anh chợp mắt một lát.
19 “Bịch” một tiếng, điện thoại của Phó Thời Khâm rơi xuống đất, nhìn cô như nhìn thấy quỷ, “Mộ… Mộ Vy Vy?”
Cái người như yêu quái làm cay mắt con người ta sao lại có thể xinh đẹp đáng yêu như thế này chứ?
Cố Vy Vy lại gần, nhặt điện thoại di động đưa cho anh ta, “Lần trước đi vội, còn chưa kịp đợi anh gọi một tiếng cha.
20 Cố Vy Vy ngạc nhiên ngẩng đầu, đây là muốn cho cô lợi ích gì sao?
“Là bà cụ Phó nhờ tôi đi. ”
Bà cụ Phó vừa cho cô chỗ ở, vừa cho cô tiền chi tiêu.