61 Lật tiếp những trang sau, giấy đã úa màu, nhàu nát vì thời gian, riệu rã chắp vá với nhau thành sách. Dòng chữ cổ mờ ảo, nhoè mực chìm nổi giữa trang giấy sờn, một số không còn đủ nét kiên cường ghi dấu mặc kệ thời gian, một số bị máu văng trúng, không còn nhìn thấy gì ngoài một chấm đen đặc quánh ánh đỏ.
62 Hôm sau, ta gọi Khả Vinh, Diệp lão và Lão Ông cùng vào doanh trướng bàn chuyện. Đặt “Định quốc kiếm” lên bàn, là trang của Phượng Trinh công chúa, ta để ba người đọc.
63 - Tướng quân.
Ta gật đầu với Vịnh Khanh vừa vào, hắn là người cuối cùng. Nhìn sang Lục Nga, nàng cúi mình, lui ra khỏi doanh trướng.
Diệp lão, Lão Ông, Vịnh Khanh, Khả Vinh.
64 Một ngày, đang cùng Khả Vinh lập trận mô phỏng Biển Cấm, Lục Nga mang cho ta mật chỉ của Phượng Âm.
“Núi Thất Nghịch có biến cố, mang Hoàng Thất cổ tịch về kinh thành.
65 Phượng Âm chờ ta trong Ngự Thư phòng. Nàng mặc Phượng bào ngồi trên cao, gương mặt trang điểm đậm, mái tóc búi cầu kỳ. Kiêu hãnh đứng giữa cung điện xa hoa, hoà làm một thể với ánh vàng lấp lánh.
66 Ta ghé thăm Mẫu hoàng một chút rồi rời đi. Không quay về Hoả Hương mà đến Vân Thành. Ta muốn nhìn Phượng Ngoã một chút.
Phượng Ngoã đang tập cho Thuận nhi đi.
67 Khi ta về Hoả Hương, Kính Thiên vẫn chưa trở lại. Ta để Điệp Nhã giải quyết những chuyện trong thành, bản thân cùng Khả Vinh tiếp tục theo dõi Biển Cấm.
68 Ta và Khả Vinh thường xuyên ở Biển Cấm, khảo sát và mô phỏng, bước đầu quả thật có chút hy vọng. Diệp lão không cùng đi với chúng ta mà ở lại Hoả Hương, tận lực giúp đỡ hôn lễ.
69 Ta với Kính Thiên cùng ngồi ăn sáng, ta nói với hắn:
- Lát ngươi theo ta vào quân doanh.
Hắn vừa múc canh cho ta vừa hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Ta gật đầu không trả lời.
70 Sau hôn lễ của Tiểu Trư, Khả Vinh và Diệp lão tiếp tục nghiên cứu trận đồ, ta và Vịnh Khanh trực tiếp huấn luyện binh lính giải trận trong vùng biển mô phỏng.
71 - A Dương, ta đi cùng nàng.
Kính Thiên nói khi ta đang chuẩn bị y phục. Ta lắc đầu:
- Ngươi ở lại đây trông coi Hoả Hương, đốc thúc xây cảng.
- Nhưng…
Ta khoát tay:
- Chuyện ở đây giao cả cho ngươi.
72 - A Dương?
Ta chau mày nhìn Kính Thiên trước mặt, gương mặt hắn hốc hác, đôi mắt đỏ au, râu ria lổm chổm. Thử chống tay ngồi dậy, ta bất ngờ vì tay không cử động.
73 Trời tối đen. Biển động mạnh. Sóng mang nước ập vào thuyền. Những cơn gió mạnh thổi bay cánh buồm, bánh lái quay tít mù, con thuyền loạng choạng theo từng con sóng.
74 - Tướng quân!
Ta gật đầu với Tiểu Văn canh cổng, hỏi:
- Kính Thiên đâu?
- Đại nhân ở nhà phía nam.
Ta theo tay hắn chỉ mà đi. Kính Thiên tới nhà phía nam làm gì?
Càng đi ta càng thấy lạ lẫm, khu nhà này hình như ta chưa tới bao giờ.
75 Thiên nhi ăn xong vẫn quấn quýt lấy ta chơi đùa, cuối cùng là mệt lả rồi thiếp đi. Bế nó lên giường, đắp chăn lại, vuốt ve gương mặt bầu bĩnh. Ta hỏi Kính Thiên:
- Kinh thành thế nào rồi?
Hắn đưa tới cho ta ly trà, nói:
- Quyền lực bị chia thành hai: một của Phong Nghị, một của Hoàng thượng.
76 Sáng hôm sau, Thiên nhi đã đợi ta từ sớm, nó không ăn sáng mà chạy tới đây ngay. Một đứa trẻ mới hai tuổi mà có thể tự đi xa như vậy, không tồi chút nào.
77 Thiên nhi ngồi chơi một mình, ta xoay nó lại, hỏi:
- Sao không đi chơi với Đại biểu ca?
Nó ngước mắt lên nhìn ta, lại cúi đầu xuống. Không trả lời.
78 Hôm sau, ta ra biển, gom hết tiền ở bốn đảo về thì cũng mất hơn mười ngày. Hạ Cẩm đã đến, nàng hành lễ với ta.
Tiếp nàng ở thư phòng, ta hỏi:
- Phượng Âm đang định làm gì?
- Phía Nam bị hạn hán, cần cứu trợ nhưng ngân khố lại không có tiền.
79 Gió thổi mạnh hơn, cột buồm ngả nghiêng chao đảo cùng với chiếc thuyền, những con sóng cao lớn hung tợn đánh thẳng vào mạn, bánh lái quay tít, con thuyền nhấp nhô giữa biển cả như một chiếc là khô, chìm hẳn một nửa trong làn nước.
80 Quay về Hoả Hương, Lưu Hoà băng bó lại cho ta, nàng nói:
- Tướng quân, người phải ra biển nữa sao?
Dù Biển Cấm đã phá bỏ các trận đồ nhưng chưa khoá được trận, các dòng chảy có thể vô tình lập lại được trận đồ, như vậy vất vả suốt hơn một năm nay coi như công cốc.