101 Biển một đường bình yên.
Hai tháng lênh đênh, tiếng biển hát làm lòng ta dịu lại.
Dù sao cũng không thể cho nó một cuộc sống tốt, vậy thì cứ thế đi! Buông tay ra! Tìm một gia đình thường dân nào đó rồi đầu thai vào, có một mẫu thân dịu hiền, có thể dạy nó làm thơ vẽ tranh, không đi theo con đường ngập tràn đao kiếm của ta.
102 Mất hơn hai mươi ngày mới đến được Kinh thành Kim quốc. Phố sá sầm uất, buôn bán nhộn nhịp. So với kinh thành Nghi quốc cũng không thua kém bao nhiêu, nhiều hơn một phần hoa lệ nhưng lại thiếu đi một chút khí phách.
103 Hàn Niệm Chi quả nhiên là sứ thần đi Nghi quốc. Hắn vẫn một thân vải lụa xanh nhạt, gương mặt treo nụ cười dịu dàng, chu đáo lễ nghĩa giống mọi khi.
- Tướng quân!
Hắn hành lễ, ta gật đầu:
- Không cần khách sáo.
104 - Ngươi đỡ chưa?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi ngồi trước mạn thuyền, gương mặt hắn xanh xao nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như cũ:
- Thân thể yếu đuối mới lên thuyền đã bị bệnh.
105 Một ngày trong xanh. Bầu trời trong vắt không gợn chút mây. Nắng chói chang chiếu xuống mạn thuyền. Những con hải âu bay lượn trên mặt nước. Gió mơn man mang chút nồng của biển cả.
106 Còn cách Hoả Hương ba ngày đường, chúng ta gặp một đội Thuỷ Tịnh quân và ngư dân, họ đang đánh bắt cá trong khu vực nuôi nhốt. Hàn Niệm Chi đến bên ta, hỏi:
- Ngư dân Nghi quốc ra biển đánh cá đều đi với thuỷ quân?
Ta gật đầu:
- Đây là ngư trường đánh bắt xa bờ.
107 Kinh thành hiện ra, chúng ta đưa sứ thần vào dịch trạm. Hàn Niệm Chi khom lưng chào từ biệt. Ta ngăn hắn lại, nói:
- Ngươi ở Kim quốc tiếp đãi ta rất tốt.
108 Khi ta từ chỗ Phượng Âm trở về, Lục Nga đến nói với ta:
- Tướng quân, Ngô Thanh đang ở Thiên Viên các nói chuyện với đại nhân.
Ta chau mày. Ngô Thanh đến Thiên Viên các làm gì? Tìm Kính Thiên? Hắn có chuyện gì muốn nói với Kính Thiên?
- Bọn họ đang ở đâu?
- Đình nghỉ phía tây.
109 Một ngày đang ngồi trong đình nghỉ mát, Hàn Niệm Chi đứng trước mặt ta, hắn nói:
- Ta đến từ biệt tướng quân, ngày mai sứ thần sẽ về.
Ta dừng ăn điểm tâm, dựa vào thành ghế nhìn hắn:
- Ngươi không cần từ biệt, ta sẽ không để ngươi rời khỏi Nghi quốc.
110 - Tướng quân!
Quay lại nhìn Lục Nga, ta hỏi:
- Chuyện gì?
- Kim quốc đang chuẩn bị thuyền chiến.
Ta cười khẩy:
- Quan sát thật kỹ, báo với Vịnh Khanh chuẩn bị.
111 - Tướng quân, có thể hỏi người vài chuyện không?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi:
- Hỏi đi! Vài ngày nữa thành người chết rồi không hỏi được đâu.
Hắn bật cười:
- Tại sao các đời vua Nghi quốc chỉ có ba công chúa sống sót?
Ta trầm ngâm:
- Vì duy trì trị an ngàn năm của Nghi quốc.
112 - Tướng quân, đã tìm ra nơi ở của Lạc Bình An. Kim quốc cũng đã cho thuyền ra khơi.
- Nói Vịnh Khanh dẫn hai vạn quân đến trước đón đầu, chỉ dàn trận không đánh.
113 Lúc ta tỉnh dậy đã thấy nằm trong Thiên Viên các, Phượng Âm lạnh lùng ngồi bên cạnh. Thấy ta tỉnh, nàng thở dài một hơi, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng chỉ chốt lại được một câu:
- Tỷ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
114 Nằm trên giường được mười ngày, tự ta thấy vết thương của mình chậm lành hơn hẳn, thuốc thang đều dùng đầy đủ nhưng thời gian hồi phục chậm hơn rất nhiều.
115 Một tháng nhanh chóng trôi qua. Ta ở Thiên Viên Các dưỡng thương được một tháng thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, mây đen kéo đến che phủ phía đông hoàng cung.
116 Ta với Phượng Ngoã đi ngay trong đêm, rạng sáng thì tới núi Phượng Hoàng. Ngọn núi sừng sững cao ngất, âm u không ánh sáng. Cây cối rậm rạm không bóng người, ẩn sâu bên trong còn có tiếng gầm gừ của dã thú.
117 Đúng như ta dự đoán, cả thành đang rối loạn. Lão Ông thấy ta về đã không ngăn được nước mắt mà nghẹn ngào:
- Tướng quân, cuối cùng cũng về rồi. Ta lo cho người quá! Tin tức Gia Nghị truyền về chẳng có cái nào tốt.
118 - Tướng quân, uống thuốc đã!
Lưu Hoà bưng bát thuốc đi vào lặng đứng chờ giữa sảnh. Ta thở dài:
- Thuốc còn tác dụng không ngươi rõ hơn ta mà.
Lưu Hoà đột nhiên quỳ xuống, cúi gằm mặt:
- Thần vô dụng…
Ta miễn cưỡng:
- Lưu Hoà! Sống chết có số.
119 Thuyền được tẩm dầu chạy đến cổng thành, buồm kéo căng hết cỡ, con phượng hoàng tung cánh bay lên. Ta đứng trên tường thành, rút cờ ra hiệu mở cổng.
Cổng được kéo lên, hơn mười chiến thuyền bốc cháy lao ra ngoài.
120 Phiên ngoại: Kính Thiên
Ký ức của ta không nhiều. Chỉ nhớ trong buổi sáng nào đó, một nữ nhân dắt tay ta đến khu chợ. Nàng ngồi xuống nói với ta:
- Con đợi ở đây.