1 Mỗi khi Tưởng Chính Tuyền về đến nhà, việc đầu tiên mà cô làm đó chính là mở TV lên, để cho giọng tiếng Trung quen thuộc tràn ngập khắp trong căn phòng trọ không lớn cũng chẳng nhỏ của mình.
2 Sáu năm trước, thành phố Lạc Hải. Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng như những cục bông mềm mại, làn gió khe khẽ lướt nhẹ qua mặt người, còn ánh nắng chiều vàng len lỏi qua những tán cây.
3 Tưởng Chính Tuyền ngập ngừng đứng trước cửa quán PUB ở tại con phố nọ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không đi vào. Tuy rằng cô muốn mượn rượu giải sầu, nhưng cô cũng biết những nơi như thế này ngư long hỗn tạp, dễ dàng xảy ra những chuyện không may, một cô gái trẻ đi vào trong đó chỉ e là lành ít mà dữ nhiều.
4 Cứ để cho cô ngủ ở trong phòng này một đêm đi. Còn hắn sẽ ở ngay bên cạnh trông chừng cô, chờ ngày mai cô tỉnh dậy sẽ đưa cô về Tưởng gia sau. Niếp Trọng Chi thật cẩn thận đặt cô ở trên giường đệm, kéo chăn qua nhẹ nhàng giúp cô đắp kín.
5 Trước đây khi còn học ở trong nước, Niếp Trọng Chi vẫn thường ba hôm hai bận chạy đến Tưởng gia, thậm chí khi đó trên lầu còn có một căn phòng đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
6 Sau một lúc lâu, phục vụ của Khả Tụng Hiên đã mang đồ ăn tới. Tưởng Chính Tuyền múc một chén cháo trắng, khẽ thổi qua cho bớt nóng rồi mới đưa cho anh trai.
7 Còn nhớ ngày Diệp Anh Chương mới được điều đến Lạc Hải, đến nhà chào hỏi gia đình cô, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Khi đó cô mới vào năm nhất đại học, cuộc sống vẫn còn nhẹ nhàng đơn giản.
8 Tưởng Chính Tuyền ngày sợ đêm lo, cơm nước không màng. Cô đặc biệt lên mạng tìm hiểu về thời kì an toàn, tới tới lui lui xem đến mấy ngàn mấy vạn lần, cảm thấy có lẽ mình vẫn đang ở kì an toàn.
9 Lúc này, hành lang trên lầu yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, lúc Nhiếp Trọng Chi đi ngang qua phòng của Tưởng Chính Tuyền, bước chân hắn theo bản năng hơi ngừng lại.
10 Ngày hôm đó, Tưởng Chính Tuyền đang nằm ngủ trưa. Trong lúc mơ mơ màng màng cô bỗng có cảm giác như có ai đó đẩy cửa tiến vào phòng mình, đứng lặng bên giường hồi lâu, đang ngủ nhưng không hiểu sao cô có cảm giác tóc gáy dựng thẳng, bất ngờ mở mắt, cô liền thấy Nhiếp Trọng Chi đứng cách mình chỉ trong gang tấc.
11 Về sau, rốt cuộc Tưởng Chính Tuyền vẫn đến nhà mới của hắn. Sau khi bấm tám con số trong sinh nhật của mình, cô liền nghe được một tiếng ‘đinh’ thật thanh thúy, cửa đã được mở khóa.
12 Thân thể Tưởng Chính Nam đã bình phục hoàn toàn, thời gian trôi qua đến mùa hè năm thứ hai, hai chân gần như đã bước đi như người bình thường, nhưng vẫn còn phải uống một số loại thuốc và phối hợp trị liệu định kỳ.
13 Rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim 3D bom tấn của Mĩ, Diệp Anh Chương từ trước đến nay thích xem nhất là phim hành động. Thật ra hầu hết con gái đều thích xem những bộ phim tình cảm lãng mạn sướt mướt anh anh em em, Tưởng Chính Tuyền cũng không ngoại lệ.
14 Nhiếp Trọng Chi trầm mặc không lên tiếng, ngồi nghe mọi người nói chuyện hồi lâu, lúc sau hắn ung dung mỉm cười: “Dì Khanh, dì Diệp, hai người nói chuyện phiếm đi ạ.
15 Ngày hôm sau khi Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua khung cửa kính, tràn vào khắp mặt sàn trong khoang tàu, màu sắc dịu dàng ấm áp lưu động trong không khí.
16 Từ đó trở đi, Nhiếp Trọng Chi không thấy xuất hiện, cũng không liên lạc gì với cô nữa. Mà Tưởng Chính Tuyền, vẫn luôn bận rộn như trước. Tưởng Chính Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác cô đơn, cô không ngừng tự hỏi bản thân mình: “Hắn vì sao lại cầu xin cô đừng kết hôn với Diệp đại ca?”Thế nhưng dù cô hỏi mình biết bao nhiêu lần thì cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời, không biết là vì sao.
17 Cô không có cách nào đi trách cứ Diệp đại ca, bởi vì chính cô cũng đã làm ra chuyện có lỗi với anh. Nhưng cô không thể nào chịu đựng được chuyện mình đã bị người bạn thân thiết nhất lừa dối.
18 Mẹ Lục Ca Khanh trong ký ức của Tưởng Chính Tuyền có mái tóc đen tuyền được uốn quăn, váy dài đến đầu gối thật thanh lịch trang nhã, trên chiếc cổ thon đeo một chuỗi ngọc trai sáng bóng.
19 Con gái bà đã thật sự trưởng thành rồi, đã biết đứng ra bảo hộ cho bà, vì bà chắn gió che mưa. Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy mẹ rơi lệ trước mặt mình, huống chi là khóc thành thế này, trong lòng cô cả kinh, vội dỗ dành: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Lục Ca Khanh gạt nước mắt mỉm cười, hiền từ vuốt tóc của con: “Bé ngốc, đây là mẹ đang vui vẻ.
20 Buổi tối đầu tiên khi về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc của chính mình, Tưởng Chính Tuyền lại trằn trọc khó ngủ. Cuộc trò chuyện khi nãy giữa hai mẹ con, mẹ và cô đều tự lảng tránh nói về chuyện Nhiếp Trọng Chi.