1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nhà tù âm u lạnh lẽo, khí lạnh như bình thường kim đâm liên tiếp chui vào xương cốt.
2
“Nương, tức phụ không dám. ”
Tô Thanh tiến lên muốn đỡ Lý thị thì bị Lý thị hung hăng nhéo ở cánh tay, đau đến sắc mặt biến trắng. Nhìn Tô Thanh nhịn đau mà không dám kêu, Lý thị cong khóe môi, trong mắt mang tia khoái chí.
3
Tô Thanh nghe thấy thế liền kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống, với lấy quần áo Lý thị mà cầu xin: “Nương, Dao nhi là cốt nhục duy nhất của Mộc Thành, con có thể nhập Trương phủ, nhưng nàng phải ở lại Mộc gia!”
Tô Thanh biết bà bà đã chán ghét nàng từ lâu, nay Mộc Thành đã không còn, bà chướng mắt nàng nên sẽ không cho nàng lưu lại, nhưng Vân Dao không thể nhập Trương phủ.
4
Lý thị bị biểu tình của nàng làm sợ hãi, không khỏi lui về phía sau.
Mộc Vân Dao vọt tới cạnh bàn, đập vỡ cái bát, đem mảnh sứ vỡ để trên mặt, giận dữ nhìn Lý thị: “Trương tài chủ đem bạc mua ta đưa cho ngươi rồi, nếu ta làm khuôn mặt này hủy đi, ngươi sẽ hướng hắn giải thích như thế nào nhỉ?”
Lý thị trừng to mắt: “Ngươi.
5 Mộc Vân Dao an ủi Tô Thanh, đồng thời cũng an ủi chính mình, thời gian bốn ngày đã đủ cho nàng chuẩn bị.
“Dao nhi. . . ” Tô Thanh ôm nàng khóc một hơi, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Dao nhi, vết thương của con thế nào.
6 “Con a, hài tử ngốc này!” Tô Thanh trong lúc nhất thời vừa vội vừa tức, lấy ngón tay điểm cái trán của nàng, lại nhìn thấy người nàng đầy thương tích, vội dừng ngón tay lại.
7 “Dao nhi. . . Dao nhi, đừng sợ, mẫu thân ở đây, mẫu thân luôn ở bên con. ”
Tô Thanh lo lắng vết thương của nàng, thu thập xong chén đũa nên tới xem nàng, khi vào phòng thì thấy nàng cuộn tròn mình lại, khuôn mặt đầy nước mắt.
8 Editor: Gió Lốc
Mộc Vân Dao vội cầm tay nàng an ủi: “Mẫu thân đừng sợ, chúng ta đánh trộm thôi mà, đi đem ngọn đèn thắp sáng nào. ”
Tiếng nói nàng ôn nhu mà kiên định, mang theo một lực lượng vô hình, làm cho Tô Thanh cảm thấy an tâm nhiều, tuy tay chân vẫn còn run run nhưng cũng bình tĩnh đi đốt đèn cho sáng lên, nhờ ngọn đèn mà thấy được rõ thân hình bóng đen, Tô Thanh không nhịn được kêu lên một tiếng: “Máu.
9 “Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết thì tự đi mà chết, không cần kéo lão nương chôn cùng, đồ đáng chết, ngươi đang muốn thiêu cháy ta?” Nhìn ngọn lửa xung quanh, Lý thị sợ vô cùng, vừa thét chói tai vừa lùi ra ngoài, sắc mặt hoảng sợ cực độ.
10 Trước cửa đã tụ tập thôn dân đến dập lửa, xem thấy có bóng người ở cửa, vài cái nông phu vội vàng tiến lại, bất chấp nghi kị khác giới, kéo Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh đang kéo Lý thị ra ngoài.
11 “Ta không cần hai ngươi chiếu cố, với tâm tư đen tối của hai ngươi, có thể thừa dịp lão nương không thể nhúc nhích, âm thầm giết chết ta?” Nghĩ đến khi Mộc Vân Dao tàn nhẫn, Lý thị rùng mình.
12 Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Dao liền tỉnh lại. Tối hôm qua, mẫu thân bị kinh hách, lúc này vẫn còn đang ngủ. Nàng nhẹ nhàng xuống giường, không muốn đánh thức nương.
13 Mộc Vân Dao ý thức được không ổn, vội vàng tìm kiếm xung quanh, nơi này nước ấm áp, nghĩ chắc có thảo dược tươi. Nàng không đi quá xa, liền thấy được thứ cần tìm, vội vàng nhổ ra rồi đi rửa sạch.
14 Việt Vương thu hồi tầm mắt, không bao lâu có hai gã thị vệ chạy tới: "Gặp qua chủ tử, thuộc hạ đến chậm, thỉnh chủ tử trừng phạt. "
Việt Vương cúi đầu, nhìn sợi dây đỏ quấn quanh một mặt trăng lưỡi liềm, phía dưới còn có hai cái chuông bạc nho nhỏ, vang tiếng "đinh linh" vui tai: "Hạ Yển thôn, tra!" Dám lấy chủy thủ của hắn, cũng là người gan lớn.
15 *hoàng tuyền: âm phủ.
"Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?" Lý thị hét chói tai, nhưng chủ yếu là muốn phô trương thanh thế.
"Yên tâm, chưa xử lí xong Trương tài chủ thì bà sẽ không có việc gì cả.
16 Tô Thanh hầm nửa củ cải trắng, kèm thêm bánh bột ngô, cũng không tính là mỹ vị, nhưng Mộc Vân Dao ăn cảm thấy thật ngon, nàng tâm tình hiện tại khá tốt, chẳng sợ Tô Thanh múc cho nàng một chén toàn cát đá, nàng cũng có thể ăn ngon như thế.
17 Bỗng nhiên, bên giường phát ra tiếng động, Mộc Vân Dao quay đầu nhìn qua, Lý thị đang lườm nàng, trong mắt vô cùng khiếp sợ như nhìn thấy ác quỷ: "Ngươi.
18 Cửa thành của Yển thành đã sớm đóng cửa, Chu Duệ cùng Chu Kì từ Hạ Yển thôn đi tới, thiếu chút nữa bị bắn chết vì bị cho rằng họ là đạo tặc, nghe được hai người nói trong thôn có xảy ra án mạng, liền có người đi xin chỉ thị Huyện thái gia.
19 "Người nào là Mộc Vân Dao?" Quan sai hỏi.
Mộc Vân Dao âm thầm nhéo nhéo tay Tô Thanh để an ủi, trên mặt tái nhợt sợ hãi, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi từng bước tiến về phía trước: "Con là Mộc Vân Dao.
20 "Ngươi nói người là do Mộc Vân Dao giết, Mộc Vân Dao, ngươi có gì để nói?" Nhìn đến Mộc Vân Dao, mi tâm Huyện lệnh Lưu Nguyên nhíu lại, tuy rằng đã nghe khám nghiệm tử thi nói, nhưng khi chính mắt thấy, cô nương này so với trong tưởng tượng còn muốn gầy yếu nhiều, một tiểu cô nương yếu ớt như vậy, có thể giết người?
Mộc Vân Dao mặt không còn chút máu, giọng yếu ớt vô lực: "Gặp qua đại nhân, tiểu nữ không có giết người, bởi vì trong nhà cháy, ta cùng mẫu thân liền chuyển tới nhà tổ mẫu, trụ ở đông ốc*.