1 Ta ngồi trên phượng sàng, ngước đầu ngắm nhìn không gian chung quanh. Căn phòng thật lớn được bày trí toàn một màu đỏ rực rỡ biết bao. Vật dụng bằng gỗ thơm thếp vàng chạm khắc tinh xảo.
2 Ngày hôm sau, khi ta thức dậy thì Hoàng đế đã thượng triều từ lâu, chỉ còn mình ta nằm chỏng chơ. Toàn thân ta đau nhức đến độ không kéo nổi tấm chăn ra.
3 Rời Triêu Lan cung, ta lập tức trở về Cẩm Tước cung. Có rất nhiều việc phải làm, muốn lười biếng cũng không được. Về Cẩm Tước cung, Ngọc Thủy giúp ta thay một bộ y phục đơn giản hơn, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, tóc cũng chải lại, chỉ vấn sơ nhẹ nhàng.
4 Ta nằm dài trên sạp gỗ, lười nhác gặm một cái đùi gà nướng thơm ngon. Vậy mà đã một tháng trôi qua. Để tiện việc dạy dỗ ta cả thi thư lẫn cách cư xử, Tạ Thu Dung đã được đặc cách đến ở luôn tại Cẩm Tước cung này, cứ mười ngày thì về thăm nhà một lần.
5 Triêu Lan cung một ngày đẹp trời. Hoàng hậu mặc trường y nguyệt bạch, tựa nghiêng người trên ghế phượng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt trông thanh tú như tiên nữ giáng trần.
6 Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra. Thấp thoáng một bóng người chậm rãi nâng màn lụa bước vào. “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng. ”Ta vội vã quỳ xuống. Hoàng Đế mỉm cười,lại gần đỡ lấy ta, nói: “Bình thân.
7 Đương lúc đại điện Triêu Lan cung náo nhiệt nhất thì đột nhiên một tiếng thét vang lên, xé toạc bầu không khí bình yên giả tạo vốn có. Cùng lúc đó, một bóng người mặc áo trắng ngã từ bàn tiệc xuống đất, lăn lộn đau đớn giữa điện.
8 Ngọc Thủy nhiễm phong hàn không xuống giường nổi, nghe hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, lòng như lửa đốt. Lúc ta đến thăm nàng thì hai mắt đều khóc đến sưng vù, chăn mền cũng bị vò cho nát cả.
9 Buổi tối, ta nhăn nhó gồng mình luyện viết. Tạ Thu Dung xấu tính kia càng lúc càng lòi đuôi hồ ly, sau khi giao cho ta một xấp bài tập liền bỏ đi ngủ trước.
10 Hoàng Đế giữ ta lại Noãn Các tổng cộng ba ngày. Trong thời gian đó, hắn vẫn đều đặn ghé thăm những phi tần khác, không hẳn chuyên sủng ta nhưng chỉ mỗi việc được thị tẩm ba ngày liên tục cũng đủ khiến kẻ khác tức đỏ mắt.
11 “Đủ rồi. ”Hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang. Trịnh phi luôn nghe lời Hoàng hậu, dù rất ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Triệu Đức phi thì không như vậy, nàng ta quắc mắt:“Hoàng hậu nương nương, Trịnh phi vô lễ với thần thiếp, phải chịu phạt.
12 Lâm Giang tiếp nhận chén sứ, kê cho ta mấy thang thuốc thanh độc. Ta dặn hắn giữ bí mật chuyện này, hắn nghĩ đây là cung đấu giữa các vị nương nương nên đồng ý ngay lập tức.
13 Nhanh chóng lại đến ngày Tạ Thu Dung về thăm nhà. Lần này trở về, nàng quyến luyến cầm tay ta không chịu buông, hệt như gian phòng nhỏ phía bắc Cẩm Tước cung mới đúng là nhà mình chứ không phải phủ Ngự sử oai phong bên ngoài kia.
14 “Thần thiếp mới chỉ học được một chút, kỹ thuật còn yếu kém, thật không dám múa rìu qua mắt thợ…”Ta từ tốn đáp. “Hòa phi lại quá lời rồi sao? Ai chẳng biết gần đây Hòa phi được Tạ tiểu thư chỉ giáo.
15 Đêm hôm ấy, ta trằn trọc mãi không yên giấc được. Bao nhiêu suy nghĩ cứ quấn lấy ta không thôi. Hàng tá câu đố chưa có lời giải. Ai đã hạ độc Hoàng Đế?Ai muốn ngăn chặn long duệ?Chuyện này liệu có phải do một người làm?Hoàng Đế là người gắn bó trực tiếp tới vận mệnh của ta, ta không thể để hắn chết yểu.
16 Ngọc Nga vâng lệnh ta, gọi lớn một tiếng, liền có cung nữ Ngọc Hy chuyên quét dọn phòng tiến vào dọn sạch. Lúc này, ta mới sực nhớ tới Tiểu Phúc Tử, bèn gọi:“Tiểu tử kia trốn ở đâu thì ra đi.
17 “Chủ nhân… người không thể đi được!” Ngọc Thủy níu tay áo ta, cố gắng ngăn cản, không để ta bước ra khỏi cửa. “Đừng cản bản cung. Chuyện này do bản cung mà ra.
18 Nhờ một lời nói của Hoàng Đế mà những chuyện thị phi xung quanh ta ít hẳn đi. Lâm Giang được chỉ thị làm thái y chuyên chăm lo cho sức khỏe của ta. Từ nay về sau, xem như đã cùng ngồi trên một con thuyền.
19 Ngày Thái hậu hồi cung, ta thức dậy rất sớm để chuẩn bị. Dựa theo sở thích của Thái hậu, ta chọn ra một bộ y phục màu xanh nhạt may từ loại lụa bình thường, không quá xa hoa cũng không quá tầm thường, cổ và gấu váy thêu một dải hoa cúc trắng ngà trang nhã, tay áo dài vừa vặn che kín ngón tay.
20 Trong lúc nhìn Thái hậu, ta cảm nhận rõ ràng ánh mắt bà cũng đang tỉ mỉ đánh giá ta. Cẩn thận sát hồi lâu, có lẽ đã đánh giá xong, Thái hậu mới cười hỏi:“Ngươi tên là gì?”Ta cụp mắt nhìn xuống, lễ phép đáp:“Bẩm Lão Phật gia, thần thiếp tên gọi Đan Nguyệt.