1 Triết gia A nói: Chồng cặp bồ, vợ luôn là người cuối cùng biết sự thật. Triết gia B nói: Chồng cặp bồ, nhờ trực giác mách bảo, vợ luôn là người biết chuyện đầu tiên.
2 Hồi học đại học, Vương Quân học lớp I, Vương Thế Vĩ học lớp II, nếu không có đợt tập huấn quân sự, chắc là cô sẽ chẳng bao giờ chú ý đến anh. Năm ấy, thời tiết khá nóng bức, đã sang tháng Chín mà trời vẫn nóng như đổ lửa.
3 Mặc dù hình bóng chàng đã in sâu vào trái tim cô nhưng chàng lại không hề để mắt đến cô. Sau khi trở lại trường, mấy lần cô gặp chàng đi mua cơm, nhưng chàng lại không hề lên tiếng chào cô, cũng chẳng buồn để mắt đến cô một cái, tóm lại là không hề nhận ra cô.
4 Chỉ tiếc rằng cho đến tận lúc tốt nghiệp đại học, Tông Gia Anh vẫn chưa yêu ai khác, Vương Thế Vĩ cũng không bị cụt chân, còn Vương Quân thì vẫn lẻ bóng.
5 “Biết chứ!”“Vậy hả? Em là ai?”“Vương Quân lớp I chứ gì!”“Sao anh lại biết tên em?” Cô chỉ sợ anh nói: “Em theo dõi anh mấy năm, suýt thì anh phải báo cảnh sát, lại còn không biết tên em nữa à?”Cũng may là anh không nói như thế, chỉ mỉm cười đáp: “Học với nhau bốn năm, làm sao có thể đến tên cũng không biết?”“Học cùng nhau bốn năm thì buộc phải biết tên ư? Lớp anh có rất nhiều người mà em không biết tên.
6 Khi còn đang ngồi trên xe trở về thành phố D, Vương Quân đã nghĩ đến chuyện phải viết lá thư tình đầu tiên gửi cho Vương Thế Vĩ như thế nào. Cô cảm thấy thư tình là một nội dung không thể thiếu trong cuộc sống tình yêu, tình yêu lãng mạn nếu không có thư tình thì chẳng khác gì vẽ rồng mà không vẽ mắt, chẳng thể bay lên được.
7 Vương Quân nghe thấy hai chữ cả hai liền cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, rồi cô nũng nịu hỏi: “Thế sao anh không theo đuổi em?”“Anh đâu dám theo đuổi em.
8 Vương Quân nghe hai chữ “tội gì” mà giật bắn mình. Theo sự hiểu biết của cô đối với tiếng Trung, từ “tội gì” này thường được dùng để mỉa mai người khác, thường là bạn vất vả làm một việc gì đấy nhưng người ta cho rằng hoàn toàn không cần thiết mới dùng từ “tội gì” này.
9 Vương Quân đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh nam chính nào như Vương Thế Vĩ. Tướng mạo, tài năng của anh có thể sánh ngang với các nam chính đó, nhưng khi ở trên giường, anh lại giống với kẻ hiếp dâm trong cuốn truyện chép tay kia hơn.
10 “Dạo này đầu óc anh lúc nào cũng mông lung như đang chiêm bao ấy?”“Tại sao?”“Không dám tin vào sự thật chứ sao!”Cô lại vừa nũng nịu vừa cảm động ôm chặt anh.
11 Lần này Vương Quân không đến lớp học tìm Vương Thế Vĩ nữa mà về thẳng phòng anh, vì đang là cuối tuần, chắc chắn anh không lên lớp. Nhưng cô không hẹn với anh từ trước, không biết anh có ở phòng hay không.
12 Anh cởi hết cúc áo của cô, cô không nghĩ ra được lý do gì từ chối, đành mặc anh. Để giấu đi vẻ ngại ngùng, cô bèn kéo chỗ nọ, đậy chỗ kia. “Hôm nay lúc đến tìm anh, cửa phòng anh đóng, em còn tưởng anh và… Tông Gia Anh… đang trốn trong này cơ…”Anh cau mày nói: “Đã nói là không nhắc đến cô ta nữa kia mà.
13 Vấn đề nghiêm trọng rồi đây !Cô thực sự không hiểu thế nào là “ lên đỉnh ”, đành phải nhớ lại các chi tiết trong cuốn truyện sex, mặc dù bên trong không nhắc đến hai chữ “ lên đỉnh ” nhưng cô cũng mập mờ hiểu rằng người đàn bà đó nói câu “ em chết mất ” đó chính là lên đỉnh, vì mỗi lần đến thời điểm ” em chết mất ”, chị ta luôn tỏ ra cuồng loạn, dâm đãng nhất, toàn xổ ra những câu từ dâm ô, gào thét “ anh ơi ”, “ tuyệt quá ”, “ đã quá ”… mà thôi.
14 Vương Quân tham lam nói: “Nhưng anh trao cho Tông Gia Anh tình yêu của anh ngày trước rồi còn gì. ”Cô chỉ mong anh nói: “trước đây không phải tình yêu”, nhưng anh không nói như cô mong muốn mà chỉ rầu rĩ than: “Ai bảo em không nói với anh sớm là em thích anh.
15 Nghe anh giảng giải một hồi, bằng mười năm miệt mài đèn sách. Nghe chị giảng giải một hồi, bằng hai mươi năm dùi mài kinh sử. Bài thuyết trình của chị cả thực sự khiến Vương Quân được khai sáng.
16 Vương Quân nằm trên giường, nghe thấy đám người bên ngoài nhiệt tình bàn tán các trận bóng đá, chỉ đạo hiến kế, dè bỉu, nhiếc móc đội tuyển quốc gia, khiến cô có cảm giác rằng, chỉ cần các đội tuyển quốc gia rút lui, thay sang đám người đang ngồi ngoài hành lang kia thì chắc chắn bóng đá Trung Quốc sẽ đứng nhất thế giới.
17 Hai ngày nghỉ cuối tuần sau đó, Vương Thế Vĩ đến trường đại học D thăm Vương Quân thật. Hôm đó, ngay từ sớm chị cả đã tránh mặt. “Ta đi lánh nạn đây, nhường địa bàn cho các ngươi hẹn hò.
18 Khi gọi điện thoại về nhà, cơ bản Vương Quân báo cáo như những gì Vương Thế Vĩ đã đạo diễn, chỉ có điều không nói cụ thể ở bao nhiêu lâu mà thôi. Bố mẹ cô rất nhiệt tình.
19 Tối hôm đó, tất cả các cầu thủ trong đội cơ quan và người nhà có mặt ở sân đều được mời ra nhà hàng uống rượu ăn mừng chiến thắng. Các cầu thủ ngồi đủ hai bàn, người nhà ba bàn, vợ và người yêu cầu thủ ngồi với nhau, còn các bậc bề trên như bố mẹ thì ngồi một bàn.
20 Sau khi từ thành phố E trở về thành phố D, Vương Quân lại bắt đầu tất bật ngược xuôi giữa thành phố D và huyện B. Chị cả liền nhắc: “Sao ngươi cứ phải đi đi về về suốt như thế? Bạn Vương Đẹp Trai của ngươi không chịu hoạt động gì à?”“Ông ấy đến ngươi lại phải đi chỗ khác, thấy áy náy lắm.