41 Ngày hôm sau, trong lúc Vương Quân đang ăn trưa ở cơ quan thì thấy phòng nghỉ rất vắng vẻ, chỉ có một mình cô. Cô tưởng mình xem nhầm đồng hồ, không biết có phải mới đến mười một giờ không nhỉ? Nhưng cô đã nhìn lại đồng hồ mấy lần, rồi còn nhìn cả giờ trên lò vi sóng, đúng là đã hơn mười hai giờ, giờ ăn trưa đích thực, không có gì là sai cả.
42 Sáng thứ bảy, Vương Quân dậy rất sớm, đầu tiên cô nấu ăn, nấu xong liền cho thức ăn vào bốn cái hộp để mang sang nhà mới, làm bữa trưa và bữa tối của cô và Kevin.
43 Kevin đứng chếch gần cửa sổ, nắng chiều tỏa xuống mặt anh, tạo nên hình khối lập thể. Cô liền nảy ra một ý, lấy điện thoại di động trong túi ra và nói: “Để em chụp mấy tấm ảnh sàn rồi post lên forum quảng cáo cho anh.
44 Vương Quân biết Armand Duval và Trà Hoa Nữ, đó là nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết nổi tiếng Trà Hoa Nữ của nhà văn Dumas con – con của người cha cũng tên Alexandre Dumas, nhưng cô đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ khi còn trẻ, khi mới dậy thì, gần như đã quên hết các tình tiết, chỉ nhớ Trà Hoa Nữ là một kỹ nữ nổi tiếng, còn cha của Armand Duval vì không muốn con trai mình có quan hệ với kỹ nữ nên đề nghị Trà Hoa Nữ buông tha con trai ông.
45 Kevin đứng dậy, lấy hộp cơm trên tay Vương Quân, không nói không rằng mà đi về phía bếp. Cô cũng đi theo, thấy anh đang rửa bát trong bồn bèn tìm chuyện để nói: “Trước đây ở Bắc Kinh bọn anh cũng thế này à?”“Cũng thế nào?”“Một người nấu cơm còn người kia rửa bát?”Kevin nói với vẻ không vui: “Anh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
46 Sau khi trời tối hẳn, hai người mới lát xong sàn của phòng khách thứ hai trên tầng và bắt đầu ăn cơm, vẫn một người ngồi trên cầu thang, một người ngồi trên “giường”.
47 Gọi điện cho con trai xong, lòng dạ Vương Quân thấp thỏm không yên. Tại sao lại như vậy? Tại sao tự nhiên Tiểu Long lại thích bóng đá? Chẳng lẽ do di truyền ư?Cô biết nếu con trai nhất quyết đòi ở lại Trung Quốc học thì cô chẳng thể từ chối, vì mục đích của cuộc đời cô là để con trai được sống vui vẻ, sao có thể nỡ làm trái với mong muốn của con chứ.
48 Tối đến, họ đã lát xong sàn của cả tầng trên, ba phòng ngủ, một phòng bóng bàn, rồi còn lối đi, tất cả đều đã lát xong, chỉ còn lại cầu thang và hai phòng tầng dưới chưa lát.
49 49Kevin ra ga ra lấy hai miếng thảm, Vương Quân đứng sang một bên. Kevin liền cúi xuống trải thảm lên, cô liền nói nhỏ: “Kevin, em xin lỗi, em không nói thật với anh.
50 50Buổi chiều, Vương Quân không kìm được, vẫn đến Phúc Lâm Môn, giả vờ đến đó ăn cơm xem có cơ hội tìm bà chủ nhà hàng để nói chuyện hay không. Cô nhìn thấy một cậu bé ngồi bên cái bàn cạnh bếp xem ti vi, chắc là con trai bà chủ.
51 51Gần mười giờ rồi, xem ra tối nay Kevin sẽ không đến. Cũng phải thôi, anh biết cô là gái có chồng thì còn đến làm gì nữa? Sự an nguy của cô phải để chồng cô quan tâm mới đúng, nếu đến cả chồng cô còn không quan tâm thì một kẻ người dưng nước lã như anh việc gì phải quan tâm?Cô đứng dậy chuẩn bị lái xe về nhà, ngày mai lại đến tìm anh.
52 52Vương Quân liền la lớn: “Cô ta lừa anh đấy. ”Kevin cười đau khổ. “Không phải anh không biết cô ta đang lừa anh, mà anh không muốn tin vào điều đó. Anh biết cô ta không phải là người vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng cô ta một thời là người anh yêu, là người duy nhất khiến anh yêu mà bất chấp tất cả.
53 53Vương Quân đang rầu rĩ thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe hơi đang lại gần. Cô liền lao ra cổng và mở cửa, phát hiện thấy bên ngoài có chiếc xe tải màu trắng vừa đỗ xong.
54 54Kevin đi rồi, Vương Quân hoàn toàn không còn tâm trạng nào sửa sang nhà cửa nữa, lúc đầu cô còn định sơn phòng ăn, phòng khách… ở tầng dưới, nhưng bây giờ cô cũng chẳng buồn sơn nữa, mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì, nếu không có cậu con trai cần chăm sóc thì ngay cả việc sống cô cũng chẳng thiết nữa.
55 55Vương Quân không ngờ Vương Thế Vĩ đã biết ngay chuyện cô định về nước, gọi điện sang hỏi: “Sao tự nhiên em lại đòi về nước vậy?”Cô còn định giấu. “Ai… ai bảo em muốn về nước?”“Anh Mục nói.
56 56Vương Quân không dám nói chuyện cô chuẩn bị về nước với Kevin, sợ sau khi biết anh sẽ lại trốn cô, vì anh đã từng nói rằng, vì tình yêu anh có thể bất chấp mọi cái của mình, nhưng không thể bất chấp mọi cái của cô và con trai cô.
57 Chương 57Cô hỏi: “Thế sao anh không chịu nghe điện thoại của em?”Kevin chỉ cười mà không đáp. Cô nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết Mười năm bấp bênh của Ngải Mễ và đùa: “Có phải sợ em chui qua đường điện thoại đến chỗ anh không?”“Điện thoại của bọn mình có dây đâu…”“Thế tại sao anh lại không nghe điện thoại của em?”“Cứ coi như là anh sợ em được chưa?”“Thời gian này… ngày nào anh cũng ở đây hả?”“Ừ.
58 58Vương Quân đáp rất quả quyết: “Có!”“Có cái gì?”“Có tình yêu đẹp hơn… tình yêu anh vừa nói. ”“Vậy hả? Ở đâu?”“Ngay trong gian phòng này. ”Kevin liền cười.
59 59Những tháng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh. Kể từ khi Kevin đến nhà ở, Vương Quân không còn để chuông bằng điện thoại di động vì sợ làm anh tỉnh giấc.
60 60Mọi người trong nhà rất sốc khi biết chuyện Vương Thế Vĩ ngoại tình, đều nghiến răng giả vờ không quan tâm, còn an ủi Vương Quân. Mẹ cô nói: “Đây chỉ là sự xốc nổi nhất thời của nó thôi, sau một thời gian thấy hết mới mẻ, nó sẽ lại quay về với hai mẹ con.