1 Tên gì?- Thụy Dương- Tên gì mà buồn kinh? Đổi tên đi! - Sinh tháng mấy?- 12- Bao nhiêu?- 29- Gọi anh đi!Chiếc cặp đáp xuống mặt bàn , Dương chầm chậm ngước lên nhìn chàng trai vừa ngồi xuống… Ba giây xúc động… Shock… Hắn ngước mắt ngoái lại nhìn cô, cười nhăn nhở.
2 Vũ Huy bóp kít phanh trước cửa quán như muốn phi cả vào bên trong. Không bước vào quán cũng không với tay rung chiếc chuông nhỏ nhỏ xinh xinh trước cổng mà đứng dạng chân.
3 Dương đẩy công tắc của chiếc bình nóng lạnh sang nút nóng. Rồi nghĩ thế nào lại gạt tay sang nút Lạnh. Cô chầm chậm lột chiếc áo trắng ra khỏi cơ thể.
4 -Cậu đi xe chậm thôi! Tớ lạnh lắm!-Lạnh á? Trời nắng mà. -Ừ, tớ vẫn bị lạnh. -Ừ, vậy thì chậm này. Vũ Huy nhả gas, chiếc xe chậm chạp bò đi trên đường.
5 Tuyệt thật, cậu nịnh nó giỏi hơn bọn tớ rồi!-Bọn này phải rất lâu mới kết thân được đấy. Nó khó tính lắm, y như cậu chủ nó vậy. Nói rồi đập tay lên vai Huy, cả hai cùng cười.
6 Ban công…Ngôi trường này là một trong những trường Vip ở thành phố, học sinh học ở đây đa phần là những gia đình có điều kiện. Vì thế những khu nhà cũng được xây khá hoành tráng nơi họ đang đứng này cao 7 tầng.
7 Ơ, sao cậu ở đây?- Thì tớ đến đón “người mà tớ cưa cẩm”! Nghe nói mẹ cậu ghê lắm nên mới phải đứng đây chứ bộ!-Hâm. Mẹ tớ hiền lắm!TRong đầu Nhã Thư đột nhiên hiện về những đợt roi da vụt xuống da thịt Thụy Dương, bất giác rùng mình!-Với tớ, mẹ rất hiền.
8 Bà mẹ vẫn đứng nơi chênh vênh bậc đầu tiên của cầu thang, tay cầm chiếc roi da. Tiến lại phía Thụy Dương, mâm mê vạt áo như có ý định kéo nó lại cho cô nhưng nhanh như cắt, chiếc roi da lại vung lên rồi vụt phắt xuống làn da trần trên lưng cô.
9 Cô lật trang vở cuối cùng, dòng chữ ba cô nhọn nhọn, cứng cáp hơn hẳn: Xin lỗi con gái của ba! Bên cạnh là tấm ảnh của một người phụ nữ Nhã Thư không quen, nhưng đôi mắt ấy thì quen, rất quen.
10 Chân Huy bước mạnh mẽ hơn hay tay Nhã Thư buông hờ. Cả đám đông xung quanh ồ lên. Mặc. Những người trên sân lúc này chưa bao giờ là những người để ý đến mọi chuyện.
11 ương không ngoành lại. Nhưng chân cô khựng lại rồi chợt cười khẩy nhớ đến những gì cô vừa nhìn thấy. Cười chính bản thân mình rồi bước tiếp. Đám đông đã giải tán từ bao giờ không kịp chứng kiến phần 2 của câu chuyện.
12 Thụy Dương lại vẫn nhìn thẳng vào mắt Huy. Không chút ngần ngại. - Đến đây làm gì?- Để yêu cậu!Huy trợn mắt nhìn cô gái trước mặt. Nhướn mày, đầu khẽ gật gù, ngó nghiêng.
13 iọng Dương gằn từng tiếng một, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt Thư, qua bao lớp bóng tối, Thư vẫn thấy tim mình lạnh toát. Chi ấy ghét mình đến vậy sao? Dương nhíu mày nhìn theo bóng mẹ cô đang ân cần đưa Nhã Thư về phòng.
14 Chỉ là họ không kịp nhìn thấy, phía chân cầu thang dẫn lên ban công, cô bé ấy quay lưng áp vào tường, chân như muốn khụy xuống. Một tay nắm chặt mẩu giấy nhỏ đã nhàu nát tự bao giờ, một tay ôm miệng, nuốt những tiếng nấc nghẹn vào trong mà nước mắt vẫn bướng bỉnh trào ra.
15 Tùng đứng bật dậy, túm cổ áo Huy dí sát vào tường. Đưa tây lên định nện cho thằng bạn chí cốt một nện nhưng lại kiềm chế lại. Vũ Huy trợn mắt, không hiểu chuyện gì đang xẩy ra:- Này, này…- Tao hỏi mày đang làm cái quái gì thế hả?Tùng gào lên.
16 Tiếng khóc của Thư nghẹn lại cũng là lúc chân Dương gần như không còn chút sức lực. Cô khuỵa xuống. Dương chỉ còn kịp thấy mọi thứ chao đảo và tiếng Thư hét lên rồi tất cả chìm vào một màu đen huyễn hoặc.
17 Trời buổi sáng thấm lạnh. Cái lạnh nhẹ nhẹ theo gió len qua những ô cửa nhỏ làm rung rinh mấy chậu hoa được đặt cạnh cửa sổ. Tùng thích không khí cuối đông những hôm thế này, nhẹ nhàng và thanh thản lắm.
18 Hình như có điều gì bất thường!Tùng bật cửa ào ra. Ngoài trời gió! Gió tạt vào mặt Tùng buốt buốtvậy mà con bé vẫn gan lì trơ trọi ở đấy gần 20 phút đồng hồ.
19 Trái tim Thư gào thét, chân lê từng bước về phía bậc cầu thang. Chênh vênh và muốn ngã òa. Nghẹn lại từng tiếng nấc để nói từng từ thật chậm thật khó khăn:- ĐỂ HÔM KHÁC ĐI Ạ! Hôm nay con hơi mệt!- Ngồi xuống đi! Tôi có chuyện cần nói hết!- Chị….
20 - Lên nhà, tao cấm mày làm tổn thương Nhã Thư thêm nữa!- Ừ, cấm! Nhưng nếu chính mày muốn biết sự thật thì có thể đến tìm tao. Bất cứ lúc nào! Nhớ lấy!Thụy Dương mở cửa ào vào phòng.