21 Tay Nhã Thư mở dần từng lớp nilong. Nhẹ nhàng đặt chạm tay vào bìa sổ. Thấy tim mình hồi hộp hơn bao giờ hết. Chính cô cũng không hiểu. Những đầu ngón tay vẫn di di trên từng họa tiết vintage tinh tế của bìa sổ.
22 Thư bước vào, chầm chậm ngồi trước gương, đợi anh chàng cắt tóc điển trai đang bận chăm sóc cho cô nàng bên cạnh! Thư thì thầm gì nhỏ lắm, Tùng không nghe rõ.
23 Thụy Dương nghe rất rõ và hiểu rất rõ bên trái mình là ai. Cô mím môi, khẽ hấp háy mắt, rồi thản nhiên cho tay lật lật những bắp ngô dưới trên giá bếp.
24 Trong khoảnh khắc ấy, Dương ngước lên. Thư lặng lẽ đưa cái nhìn nửa vời về phía cô, không yêu thương, không xót xa chỉ im lìm đến khó hiểu. Dương chầm chậm nở một nụ cười thật khẽ.
25 Mẹ! Hóa ra cuối cùng vẫn cứ là mẹ! Giọng nói trong vắt của Nhã Thư lồng vào gió vang vang. Thụy Dương giật bắn mình tỉnh dậy. Tay run run bám chặt ga trải gường.
26 Huy đảo mắt qua phía cửa kính bên trái, nơi những chậu hoa liti đang vùi mình dưới những hạt mưa bay. . . mắt mở to kinh ngạc … và tim giật thót. . . Cánh tay buông khỏi mái tóc Nhã Thư… vô định.
27 Tùng ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa quen thuộc, điếu thuốc còn quá nửa trên tay. Anh vốn không hay hút thuốc trừ những lúc trong lòng ngổn ngang quá nhiều suy nghĩ phức hợp như mớ bong bóng chưa kịp bay lên đã vướng dây vào nhau hỗn độn vô cùng.
28 Lớp học im phăng phắc trong giờ học của cô chủ nhiệm khó tính. Mấy cái triết lý văn chương “vớ vẩn” Vũ Huy chẳng thế cho vào đầu tí nào. Ngán ngẩm quay sang Thụy Dương vẫn cúi mặt xuống bàn, túm tóc đuôi gà ương bướng vẫn như đùa nghịch với Huy.
29 Mùa đông ảm đạm như cố tình ủ buồn vào tâm trạng đang trống rỗng của Dương. Với cô lúc này cuộc sống cũng như chính những chiếc lá vàng dưới đế giày kia.
30 Cô nhân viên dọn phòng đáp lại bằng ánh mắt lấm lét nhìn anh. Chàng trai đóng lại chiếc cúc áo trên cổ tay, rồi đột nhiên chau mày. Anh tiến lại sát cạnh giường chỗ cô nhân viên chuẩn bị lia chiếc máy hút bụi:- Dừng lại!Cô nhân viên giật bắn mình vì tiếng hét bàng hoàng.
31 - Nếu hôm nay cô bước vào đó, tôi sẽ làm cho cô cả cuộc đời này hối cũng không kịp. Nhớ, cô còn mẹ! Tôi nói được, làm được. Thụy Dương thấy chân chững lại, tay buông khỏi nắm đấm.
32 Tùng đưa Nhã Thư vào viện với Huy ngay khi trời vừa sáng. Phòng bệnh đặt ở chế độ chăm sóc đặc biệt nên hầu như người nhà rất ít được vào thăm. Dương đứng tựa vào tường, khuôn mặt mệt mỏi trắng bệch.
33 Có tiếng đập cửa nhà tắm càng lúc càng mạnh kéo Hoàng Quân lại với hiện tại. Hoàng Quân đưa tay nhét sợi dây chuyền lại trong túi quần, nhìn mình trong gương,vục tay khoát nước lên mặt cho tỉnh rồi bước ra.
34 Dương ngồi im nhìn Hoàng Quân loay hoay với những giấy tờ bảo lãnh và nôp tiền bồi thường. Xong đâu đấy anh kéo cô ra khỏi đồn cảnh sát trong ánh nhìn thắc mắc của mọi người:- Trời! Đẹp trai vậy sao lại yêu một con bé bị câm nhỉ?- Nhìn cách anh ta đối xử thì có vẻ hôm nay sẽ bị một trận tơi tả không thấy cách anh ta nhìn cô ta à…Quân chui vào xe mở cửa xe trước đẩy cửa xe kế bên:- Cô nợ tôi thêm 10 triệu và giấc ngủ cực quan trọng đêm nay.
35 Lùi lại… Thụy Dương cứ thế lùi lại rồi khụy xuống… Hoàng Quân bước vội cô lên, ôm trọn cô trong tay mình. - Bác sĩ. Bác sĩ. Gọi bác sĩ đi! - Đừng!- Cô im đi! Bác sĩ! Phòng cấp cứu ở đâu? - Tôi muốn ra ngoài! Cho tôi ra ngoài một lát!Thụy Dương co tròn trong vòng tay Quân thuề thào trong nước mắt.
36 Hoàng Quân lấy chiếc áo khoác của anh đắp nhẹ lên người cô rồi đột nhiên nằm xuống bên cạnh thật gần. Hơi cát nhè nhẹ len theo lớp áo ướt thấm vào da thịt họ.
37 Chiếc xe đỗ phịch trước một ngôi nhà nhỏ. Hoàng Quân lúi húi xuống xe. Thụy Dương cũng lẽo đẽo theo sau. - Bà ơi! Con Hoàng Quân ạ!Gương mặt bà cụ ánh lên niềm vui, bà đưa tay chạm vào người Quân, lần mò trên gương mặt anh.
38 Chiếc xe đỗ phịch trước một ngôi nhà nhỏ. Hoàng Quân lúi húi xuống xe. Thụy Dương cũng lẽo đẽo theo sau. - Bà ơi! Con Hoàng Quân ạ!Gương mặt bà cụ ánh lên niềm vui, bà đưa tay chạm vào người Quân, lần mò trên gương mặt anh.
39 Bà Ái Lê uể oải nhìn đống tài liệu trên bàn. Sắp sinh nhật lần thứ 18 của Nhã Thư rồi cũng là lúc di chúc được công bố, nhiều biến cố sẽ xảy ra lắm. Liệu rằng bà và Thụy Dương sẽ đi đâu về đâu.
40 Tùng ngồi lọt thỏm trong quầy pha chế, Bông Xù nằm ngay giữa quán. Nó ngước mắt nhìn anh rên ư ử. Quán vẫn treo biển close. Mấy hôm nay không khí ở đây ảm đạm quá.