41 Nhã Thư và Hoàng Tùng đến bệnh viện khi trời đã chạm tối. Thụy Dương đứng một mình trước cửa phòng bệnh của Huy. Cô dựa lưng vào tường, không khóc chỉ có dáng đứng cô đơn đến tận cùng.
42 Thụy Dương bấm chuyển kênh liên tục trên cái tivi. Cô cũng chả hiểu cô định làm gì và muốn làm gì nữa. Định lên phòng nhưng lại sợ cảm giác một mình, sợ cái không gian tù túng bí bách đó.
43 Nhã Thư đứng dậy, đi chậm ra khỏi phòng bà. Căn nhà vốn yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng. Thư bám những bậc cầu thang, mon men xuống tầng dưới.
44 5h sáng! Thụy Dương thấy mình đã ngủ gục trên ghế từ bao giờ. Ngoài trời đã hết mưa, mưa kéo đi những ảm đạm của bầu trời trả lại một không khí dễ chịu hơn bao giờ hết.
45 Xe Hoàng Quân dừng lại nsơi đầu cầu Long Biên khi trời đã nhá nhem tối sau một ngày la lê khắp các hàng quán Hà Nội. Họ đi bộ lên cầu, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng không điểm dừng như bến bãi sông Hồng mênh mang dàn trải trước mặt.
46 Hoàng Quân bấm nút mở cửa kính, gió Hồ Tây tràn vào mát lạnh cả gáy tóc. Anh đưa tay vặn nhẹ, những giai điệu êm đềm của “River flows in you” khiến lòng anh bình lặng.
47 Bà Ái Lê ngồi lặng trong phòng làm việc sau cú điện thoại từ luật sư. Nhã Thư 18 tuổi rồi sao? Mọi thứ phải trả lại đúng vị trí của nó rồi! Dù tâm can con bé đã tha thứ cho bà, cho Thụy Dương nhưng liệu rằng lòng hận thù ấy có đang ngấm ngầm hành hạ con bé.
48 Thụy Dương vẫn ngồi im lìm trên ghế, bản nhạc “River flows in you” buồn tênh vẫn chầm chậm, từng nốt nhạc như chạm khẽ vào tim Dương. Mấy hôm rồi, Dương cứ lởn vởn trong phòng không muốn đi đâu.
49 Nhã Thư ào chaỵ tới, cô ôm chầm lấy Huy. - Huy à! Cậu có sao không? Có sao không?Thụy Dương đưa hai cánh tay ra phía trước, chới với rồi thu lại. Khoảng cách giữa anh và cô, gần lắm mà xa xôi lắm.
50 - Ta sẽ cho em biết thế nào là thiên đường. Hùng “lác” này nổi tiếng về khoản này lắm!Đám đông hình như đã thấm mệt không còn hò hét nữa. Tiếng nhạc tắt ngúm.
51 Hoàng Quân lái xe chầm chậm nhìn Dương ngủ say. Anh cởi chiếc áo khoác đắp cho cô bật bản “river flows in you” nhẹ nhàng. Thụy Dương khẽ cựa người, không mở mắt, tay đập mạnh trong không khí: - Cát Bà! Cho tôi về Cát Bà!- Bây giờ á? - Về Cát Bà! Cát BàThụy Dương khua tay loạn xạ, đập mạnh vào thành ghế.
52 Thụy Dương ngồi lặng trên bãi cát dài! Trời chiều hoang vắng như chính tâm trạng của cô lúc này. Không hiểu sao với Dương, mỗi lần về với biển, lòng lại thêm chống chếnh thêm cô đơn đến vậy.
53 Hoàng Quân lách người qua đám đông đang quay cuồng trong tiếng nhạc xập xình. “ The wind” là một quán Bar khá có tiếng ở Hà Nội dù mới hai năm trước trong lần về nước ngắn ngủi Tùng mua lại khi nó sắp phá sản.
54 Có tiếng chuống điện thoại của Quân đổ dồn. Quân vẫn nhắm nghiền mắt, cho tay vào túi quần, áp điện thoại vào tai:- Chắc lại chuyện ở mấy Bar thằng Minh đấy mà.
55 - Đợi đã! - Dạ!Nhã Thư hoảng hốt nhìn Huy. Thư cũng đang chìm vào những dòng suy tư miên man nên câu nói hơi to của anh khiến cô khẽ giật mình. - Sao ạ! Nhưng sắp đến giờ rồi anh!- Ừ! Anh biết rồi! Đợi anh một lát.
56 Dương đẩy cửa bước vào nhà khi trời đã chập tối. Một giấc ngủ vùi ở khách sạn làm cô thấy lòng nhẹ nhàng hơn chút ít. Lúc tỉnh dậy đã chẳng thấy Hoàng Quân đâu, cô đành đón taxi để về.
57 Thụy Dương khệ nệ xách túi đồ lên nhà. Lần đầu tiên cô thèm được bước vào căn nhà này đến vậy. Bà Lê theo sau cô, giọng nói trìu mến. - Mẹ tính ngày mai cho người đến dọn lại sân vườn, cây cối um tùm quá rồi!- Vâng! Cũng được mẹ! Nhà cũng phải tân trang lại cho mới mẻ giống chủ nó chứ!Bà Lê nhìn cô âu yếm rồi đi xuống bếp.
58 - Xin anh!Giọng Dương yếu ớt vang lên ngay phía sau như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim Quân, nhói, buốt đến tê lạnh. Anh quay lại nhìn cô. Dương đang quỳ trước mặt anh, đưa đôi mắt đẫm lệ hướng về phía anh.
59 - Ba à! Có nhất thiết phải tàn nhẫn với Thụy Dương vậy không ba? Có nhất thiết phải làm thế với con không ba? Sao ba không giết kẻ phản bội ba này như tất cả những kẻ khác.
60 - Anh… Em để quên cái này ở phòng anh. Quân nói rồi cho tay vào bao quần, lấy chiếc dây chuyền đeo vào cổ Dương. Dương đứng lặng nhìn anh. - Ừ! Cảm ơn! Tôi lên nhà được chưa?Rồi cô im lặn, sự im lặng đầy xốn xang.