1 Editor: Cẩm Hi
Lần gặp đầu tiên tại rạp hát
Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên viết thể loại dân quốc, đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực, cực kỳ phi thường nghiêm túc nghiền ngẫm từng chữ một, hy vọng có thể bày ra cho mọi người một giai thoại hoàn mỹ nhất, lãng mạn nhất, một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất! Mong mọi người ủng hộ nha!
"Thiếu soái, Đinh Kha tiểu thư sẽ tới ngay bây giờ!" Phó sĩ quan cung kính khom người nhỏ giọng nói ở bên tai Viên Trần.
2 Editor: Cẩm Hi
"Mắt mù rồi có phải không!" Phía sau tài xế không ngừng ấn loa thăm dò kêu to, Đinh Kha lại càng thêm kiêu ngạo một chân chống đất, một chân khác dẫm lên bàn đạp thản nhiên tự đắc, tôi lại càng không đi đấy, Đinh Kha trực tiếp chống tay lên tay lái ăn vạ không chịu động, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
3 Editor: Cẩm Hi
"Xin lỗi. " Đinh Kha đứng sau tấm lan can được dựng lên tạm thời, huống hồ dáng vẻ hiện tại của cô cũng không tiện đến gần, "Xin hỏi ngài có biết vị phi công kia không?" Đinh Kha dựa vào lan can nhìn phi công đang đứng trên bãi đất trống phía xa.
4 Editor: Cẩm Hi
"Nếu con tới sớm một chút là có thể. . . " Cha cô thở dài nói, "Thôi, dù sao ngày mai con cũng có thể nhìn thấy!" Nếu như có thể cùng Bắc Bình Viên gia liên hôn thì quá tốt, Viên gia có thực lực hùng hậu của Thượng Hải này làm chiến tuyến, Thượng Hải lại càng có thể lùi về hậu phương kiên cố phòng thủ.
5 Editor: Cẩm Hi
"Cũng chưa nói là con phải lấy chồng ngay bây giờ, không phải con vẫn luôn muốn đi Bắc Bình học đại học sao?" Mẹ cô cười đến ôn hòa, nhưng rõ ràng là muốn đem cô đẩy đến Bắc Bình.
6 Editor: Cẩm Hi
"Mẹ, con mới mười bảy tuổi, chưa muốn gả đến Bắc Bình, con muốn giống ngài đến học tại trường nữ giáo hội ở Mỹ. Hơn nữa Chung Ly Khâm bướng bỉnh như vậy, nước ngoài dụ hoặc và nguy hiểm cũng nhiều, nhiều người chiếu cố thì tốt hơn!" Đinh Kha nói ra thoại bản này cũng không ôm hy vọng gì nhiều, lấy tính cách nghiêm khắc của mẹ mình, cô sẽ không có nửa con đường sống, cô chỉ là muốn báo trước cho mẹ mình giống như một lời từ biệt, mặc kệ có đồng ý hay không cô cũng nhất định phải đi.
7 Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha nghe xong bất giác mặt đỏ tai hồng, không nghĩ tới Vũ Nhân Phong Tử cũng cùng chung ý tưởng với mình.
Sau khi rời khỏi cửa hàng kem, Đinh Kha nhân lúc Thẩm Tông Tuyền không chú ý, thuận tay đem chiếc thìa bạc trong ly của hắn bỏ vào trong túi mình.
8 Editor: Cẩm Hi
"Có thuốc lá không?" Hắn thấp giọng hỏi, nhưng đôi mắt lại phủ kín một tầng sương mù nhàn nhạt.
Phó sĩ quan cuống quít đưa điếu thuốc cho Viên Trần, hắn ta biết Viên Trần không thường hút thuốc, hắn hút thuốc hơn phân nửa chỉ có hai loại tình huống, nếu không phải nôn nóng suy nghĩ thì tất là đau xót, giống như niết bàn* phượng hoàng tái sinh, rơi nước mắt trong đau đớn, hò hét rồi lại trầm mặc.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cẩm Hi
Chiếc khăn choàng màu vàng nhạt phủ lên cánh tay mảnh khảnh, sườn xám màu xanh lá phối với giày cao gót màu đen, khi đi lại sẽ mơ hồ hiện ra đế giày màu đỏ tươi, những viên trân châu sáng bóng đeo ở trên dái tai càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khoảng khắc khi bước vào quán bar lập tức đưa tới vô số ánh mắt nhìn thẳng.
10
Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha tức giận đứng lên, "Ai nói hắn không cần em! Cũng không phải là cưỡi ngựa sao, đi thì đi!"
Hành Tố nhìn Đinh Kha lấy kỵ giả rồi đi thẳng ra cửa, không khỏi thở dài.
11
Editor: Cẩm Hi
Vừa đến hậu trường, Đinh Kha chỉ cảm thấy cả người đều muốn sụp xuống, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh khiến toàn bộ chiếc áo ngắn ướt đẫm.
12
Editor: Cẩm Hi
Hành Tố tiếp tục giúp Đinh Kha thu thập đồ đạc, lời nói tuy bình tĩnh nhưng hiển nhiên đã kiệt lực khắc chế cảm xúc của mình, "Chị không sợ bị tổn thương! Chị biết, em chung quy vẫn mang theo quan niệm truyền thống Trung Quốc, em không thể tiếp thu chuyện chị và em trai em ở bên nhau!"
Lời nói của cô ấy sắc bén, nhưng Đinh Kha xác thật là cảm thấy Hành Tố không xứng với Chung Ly Khâm, hắn là con trai độc nhất của tư lệnh Thượng Hải, trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật oai phong một cõi trong giới chính trị và trên chiến trường, Chung Ly Khâm có thể trái ôm phải ấp mỹ nhân tìm hoa hỏi liễu, nhưng người vợ tương lai của hắn phải là danh môn thế gia, mà Hành Tố.
13
Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha chán ghét quay đầu đi, móc ra một khẩu súng lục Browning sang trọng, họng súng chống ngay trước trán Vương sư trưởng, phía sau thị vệ sôi nổi giơ súng lên nhắm vào Đinh Kha, Vương sư trưởng tức khắc sợ tới mức run rẩy.
14
Editor: Cẩm Hi
Kỷ niệm hai mươi năm thành lập rạp hát, Đinh Kha thử đi thử lại giọng hát ngọt ngào của mình, cư nhiên là muốn xướng 《 Hoa Mộc Lan 》, cô sinh ra với một tông giọng Thượng Hải mềm mại, mà vở diễn này lại một bộ phim mạnh mẽ của phương Bắc, mới đầu ông chủ Lý cảm thấy phim kịch như vậy đối với người Thượng Hải quá mức xa lạ, hơn nữa Đinh Kha khó có thể khống chế được giai điệu này, nhưng nói đến cùng người ta chính là Giác nhi, vạn nhất Đinh Kha không chịu xướng, chính mình nói không chừng sẽ chết ở dưới họng súng của phó sĩ quan, ông chủ Lý cũng chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
15
Editor: Cẩm Hi
Ông chủ Lý sợ tới mức khóc không ra nước mắt, "Tiểu nhân thật sự không biết! Hiện giờ mọi người đều đi phòng khiêu vũ, nào còn có ai đến nghe diễn nữa, tôi đang tính đóng cửa rạp hát, ai ngờ cái cô gái gọi là Đinh Kha kia chạy tới, cô ấy nói muốn xướng hồng toàn bộ Thượng Hải, tôi vừa hỏi tên thật của cô ấy thì cô ấy liền lôi súng ra uy hiếp tôi, tôi sợ đến mức khế ước cũng chưa kí với cô ấy nữa! Lại nói cô ấy sau đó thật sự rất đỏ, cứ đến thứ sáu là rạp hát đều chật ních, vì vậy tôi cũng không hỏi nữa, dù sao thì Giác nhi tới xướng đều là giúp tôi kiếm tiền mà!"
Vừa hỏi tên thật của cô ấy thì cô ấy liền lôi súng ra, hát tuồng múa kiếm rồi phi kiếm về phía hắn, Viên Trần bưng ly Vodka lên uống một hơi cạn sạch, vết thương bị cắn ở khóe miệng vẫn còn đau đớn như cũ, cô cư nhiên còn mạnh hơn so với rượu này!
"Thiếu soái, chiếc sườn xám này xuất xứ từ cửa hàng may vá tốt nhất Thượng Hải, theo cửa hàng may vá thì số đo là do phó sĩ quan bên người tư lệnh Thượng Hải đưa tới.
16
Editor: Cẩm Hi
Nhạc khúc chợt chuyển, hắn từng bước tới gần, mũi chân cô dần dần lui ra phía sau, nhưng bàn tay bên hông lại không cho phép cô rời đi nửa bước, "Không sai, chỉ bằng tôi!" Hô hấp dồn dập của hắn bao vây lấy cô.
17
Editor: Cẩm Hi
"Viên Trần sao lại không cẩn thận như vậy chứ, mang con ra ngoài còn để chân con bị thương thế này!" Đại phu nhân ở một bên lẩm bẩm, nhị phu nhân thì đảo mắt, cùng nhị tiểu thư Chung Ly Mị nở nụ cười, "Tôi đã nói cái vị thiếu soái này không phải là người tri kỷ mà! Chị xem, báo chí đều nói hắn gần đây thông đồng với một con hát Thượng Hải đấy!"
Khi nói chuyện nhị phu nhân phá lệ cường điệu hai chữ con hát, sợ người khác không biết tam phu nhân xuất thân từ con hát, mà bà ta còn rằng chính mình có thể sánh ngang với đại minh tinh, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là con hát mà thôi.
18
Editor: Cẩm Hi
Thân thể của cô hơi đong đưa, bước chân cũng có chút lảo đảo, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ mị.
Viên Trần đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của hắn, tấm rèm bên cạnh bị gió thổi tung trở nên hỗn độn, đôi mắt của hắn thâm thúy không thấy đáy, lại khóa chặt lấy thân ảnh quạnh quẽ ở dưới lầu kia.
19
Editor: Cẩm Hi
Nếu hắn đã chán ghét mình như vậy, vì sao lúc ấy còn chơi trò ái muội với cô ở cửa hàng kem, vì sao còn tự mình đưa cô trở lại trường, vì sao còn nhận chocolate sữa bò của cô, vì sao còn khắc Phương Chương tặng cho cô, vì sao còn cùng cô sóng vai cưỡi ngựa, vì sao lại ở thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất xuất hiện, rồi ôm lấy cô vào lòng, thậm chí còn ôn nhu nói với cô, đừng sợ, có anh ở đây!
Chẳng lẽ hết thảy những thứ này đều chỉ là ảo ảnh thoáng qua?
Cho cô hy vọng rồi rồi lại tự tay phá hủy nó!
Đinh Kha dần dần chìm xuống, mặc cho nước hồ bơi vây lấy chính mình, để mình giống như mỹ nhân ngư, ngay cả khi yêu cũng phải lộng lẫy, cuối cùng hóa thành bọt biển và biến mất mãi mãi.
20
Editor: Cẩm Hi
Liên tục mấy ngày trốn ở trong phòng nhìn thân ảnh gầy yếu của Đinh Kha ngoài cửa sổ, cô ngày ngày đến gõ cửa lại không biết hắn trước sau vẫn ở phía sau cửa sổ ngóng nhìn cô.