1 Pằng pằng pằng. Tiếng súng không ngừng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, lúc này đây khắp nơi trên mặt đất đầy những xác người chết, mùi máu tanh không ngừng lan tỏa trong không khí khiến ai cũng phải cảm thấy buồn nôn bởi cảnh tượng này.
2 Đau quá! Thân thể của mình sao đau quá vậy? Hoàng, anh đang ở đâu vậy,đến giúp em với, người em đau quá, Hoàng, anh có nghe em nói gì không? Hoàng. . .
3 Reng. . . reng. . . reng. . .
_”Ưhm! Để yên cho tao ngủ đi mà. ”
Reng. . . reng. . . reng. . .
_”Tao. . . đang. . . ngủ. . ngủ. . mà. . . ”
Reng.
4 Nhưng mà có một điều khiến cô thắc mắc đó là. . . . cô đang ở khúc nào của câu chuyện vậy trời?
Cái này mới là thứ quan trọng nha, lỡ cô đi trước hoặc sau diễn biến của truyện thì chẳng phải đời cô cũng trôi theo mây sao?
Hu hu hu nhỏ nữ phụ này đúng thiệt là ác mà, có đưa cô vô đây thì cũng phải nói tình hình cụ thể cho cô biết để mà lường trước chứ, chỉ nói cho cô xuyên vào giữa truyện, giữa truyện nhưng.
5 Cũng chính vì sự kiện đó mà Nguyệt Linh đã bị đuổi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc.
Rồi sau đó cô ta đã thuê một căn chung cư ở gần đấy để ở, mà điều thú vị ở đây chính là căn chung cư này, lại là một trong những tài sản của Dật Hiên Phàm.
6 Được rồi, nếu như đã xác định được điều cần làm thì cô cũng nên nhanh chân chạy đi kiếm nam nữ chủ thôi chứ nhỉ, bởi lẽ nếu như không căn chuẩn thời gian, lỡ nữ chủ đi về nhà rồi, thì cô biết kiếm ai mà than khóc đây ?
Nhưng mà muốn đi kiếm nữ chủ và nam chủ thì việc đầu tiên cần phải làm chính là thực hiện đúng như trong nguyên tác là cần phải trang điểm nha, để làm gì à? Đơn giản thôi, tại từ trước tới giờ khi Nguyệt Linh đi đâu cô ta cũng luôn trang điểm mà, hay nói đúng hơn là trét cả ký phần lên mặt mình mới đúng, trong truyện miêu tả rằng là… thôi mệt quá, nhắc lại chi nữa giờ cô thực hành luôn là được chứ gì.
7 Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi việc, cô bắt đầu bước ra khỏi cửa đi về hướng phòng của Dật Hiên Phàm. Đây là một khu chung cư cao cấp, thuộc tài sản của Dật Hiên Phàm nên đương nhiên anh ta cũng sẽ có cho mình một căn phòng ở đây, nếu như cô nhớ không lầm thì nó ở vị trí giống phòng cô nhưng lại trên cô 1 tầng lầu.
8 Hai người cứ im lặng mà quan sát nhau như thế, được một lúc sau, dường như không chịu nổi sự im lặng bất thường này nên người nam nhân mở miệng trả lời trước.
9 Quả thật là đúng như vậy, theo như kịch tình trong truyện thì rất lâu sau nữ chủ mới gặp Cẩm Minh Kỳ, nhưng thực ra lúc cô ta đang ở trong tòa chung cư của Hiên Phàm thì cùng lúc đó nam chủ Cẩm Minh Kỳ cũng xuất hiện, nhưng đáng tiếc là cô ta lại đang ở trong phòng của Dật Hiên Phàm làm loại chuyện đó, nên đã bỏ lỡ qua một cơ hội để gặp mặt Cẩm Minh Kỳ.
10 Nghe tiếng nói từ đằng sau phát ra, Nguyệt Hoa và Dật Hiên Phàm không hẹn mà đều đồng thời quay lại nhìn Nguyệt Linh với ánh mắt đầy kinh ngạc, làm sao cô ta có thể vào đây được nhỉ? Câu hỏi này không tự chủ được mà cùng lúc xuất hiện ở trong đầu của hai người.
11 Thiên Dương vừa xoa cổ tay trái của mình vừa gắng ngượng đứng dậy, mặc dù lần này được hủy hôn ước theo như mong muốn nhưng mà cái giá mà cô phải trả thực ra cũng chẳng hề nhỏ một chút nào, Dật Hiên Phàm, mối thù này nhất định tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng mà trước đó thì phải hoàn thành cho xong vở kịch này đã.
12 ” Các người mau thả tôi ra, tôi không phải là con thú mà sao các người cứ lôi lôi, kéo kéo tôi đi hoài như vậy, vậy hả? Buông tôi ra. Á!!!”
Theo tiếng la, Thiên Dương ngã xuống mặt đất, và dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn khá là ngọt ngào, hu hu hu, kết quả hôm nay là ngày gì vậy hả, cô đi ra ngoài không coi ngày hay sao mà từ sáng tới giờ cứ ôm mặt đất hôm miết vậy hả trời?
Chưa kịp định thần thì một đống quần áo, vali, đồ đạc của cô cũng theo đó mà lần lượt bị ném ra ngoài, tung tóe hết cả ra đường, thê thảm nhất là vali quần áo, chúng rơi ra ngoài khiến cho mọi người đều nhìn thấy những bộ đồ hở hang mà cô thường hay mặc.
13 Sau một hồi ngồi trên taxi gần hai tiếng đồng hồ liên tục thì cuối cùng Thiên Dương cũng tới được căn hộ mà trước đó nguyên chủ Nguyệt Linh đã ghé thăm.
14 Sau khi băng bó xong bàn tay của mình, Thiên Dương bèn đi đến một bàn tiếp tân gần đó, Hương Lăng- tên của người quản lý, khi thấy cô tiến lại gần thì không khỏi nhíu mày âm thầm đánh giá cô, nhưng bề ngoài thì cô ta vẫn ung dung, nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn cô và hỏi:
_”Xin lỗi, tôi có thể giúp gì được cho cô?”
_”Ờ, cô có thể cho tôi gặp giám đốc của bệnh viện này được không? Tôi có việc cần nói với anh ta.
15 Thiên Dương đi theo sự hướng dẫn của Hương Lăng mà đi đến căn phòng của Tiêu Diệp Phong, khẽ gõ cửa mấy tiếng, cô không khỏi phải một phen hồi hộp ở trong lòng, lát nữa cô nên giải thích sao với người trước mắt này đây?
_”Vào đi.
16 Vừa chạy ra khỏi bệnh viện, Thiên Dương chợt dừng lại giữa dòng người mà thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt trấn an trái tim còn đang đập loạn vì mệt, cô không khỏi phải cảm thán trong lòng gặp ai không gặp mà lại đi gặp trúng ôn thần nguy hiểm nhất trong truyện.
17 Quay trở về căn hộ nhỏ của mình, Thiên Dương liền vội vàng băng lại bàn tay trái vốn đã bị thương giờ đây lại càng nặng thêm vì trận giao chiến hồi nãy, nhìn vết thương xanh tím trên tay mình, cô càng không ngừng lôi 18 đời tổ tông của tên họ Tiêu đó ra chửi, hắn ra tay thật là độc ác mà, cứ nhè vô điểm yếu của cô mà đánh, đúng thật là đồ hèn hạ mà.
18 Từng tia nắng ngoài trời khẽ chiếu rọi vào bóng dáng của một nữ nhân đang nằm ngủ ngon trên giường, cô gái này trong thật là xinh đẹp, xinh đẹp đến mức dường như là không có một nhà văn hay là một nhà thơ nào có thể lột tả hết được dáng vẻ này của cô đến mức một cách hoàn mỹ nhất.
19 Trong nguyên tác của truyện từng nói rằng Tiêu Diệp Phong là một nam nhân rất là phúc hắc, lời hắn nói ra, vạn lần không nên tin, nếu như tin thì tốt nhất là chúng ta nên sẵn sàng bán linh hồn cho hắn được rồi, lúc đó cô vẫn không hình dung được hắn phúc hắn tới mức nào, nhưng dường như có vẻ bây giờ thì cô đã hiểu được rồi.