1 Tôi bị ung thư nằm trên giường bệnh chịu hành hạ ba năm, trị bệnh bằng hoá chất, tái phát, giải phẫu, tái phát, lại giải phẫu, lại tái phát. Hiện giờ, cuối cùng cũng đến lúc hấp hối.
2 Mấy chục người còn sống sót trong thôn hợp lực an táng cho những người đã mất, trong đó có cả cha mẹ tôi. Còn có rất nhiều người mất tích, nghe nói là bị bắt đi làm nô lệ.
3 Tôi được điều đến bên cạnh thiếu gia, làm cho hai người hầu của thiếu gia Đông Phong, Tây Phong rất bất mãn, ước chừng là sợ tôi lấy mất chỗ đứng của bọn họ, đương nhiên cũng có thể nguyên nhân là khi tôi cứu thiếu gia bỏ bọn họ chạy lấy người.
4 Cuối cùng sư phó quyết định rời đi, trở về quê nhà. Tôi cầm số bạc mấy năm nay gom góp được đưa cho ông, nhưng ông không nhận. “Sư phó, tôi ở trong phủ không cần dùng đến bạc, sư phó cầm lấy đi.
5 Thiếu gia nói: “Con không đồng ý, Tiểu Tích nàng…”Lão gia mở miệng quát: “Nghịch tử, bình thường phong lưu bản sắc nam nhi không nói. Sao động đến chuyện đại sự bảo ngừng mà không ngừng, nhi nữ tình trường? Quay về phòng đóng cửa hối lỗi đi, không có lệnh của ta, không được ra khỏi nhà.
6 Tên mập kéo ta vào phòng hắn, chỉ khúm núm ngồi cạnh ta, thỉnh thoảng lại nhìn lén ta, lại chẳng vội vàng muốn làm gì cả. Cũng may là hắn không làm gì, nếu không ta nhất định đạp cho hắn mấy đạp.
7 Lúc tỉnh lại đói bụng cực kỳ, ta mở to mắt nhìn thấy Trương Lai đang nằm trên giường nhìn ta. Ta cười với hắn, nói khẽ: “Tướng công, đã là canh giờ nào rồi? Có phải ta thức dậy quá trễ rồi không?”“Không có, chúng ta là trưởng bối không phải dậy sớm, trong nhà này hai ta là cao nhất, cũng chẳng cần phải lạy ai hết.
8 Sau khi từ Hoàng cung về nhà, là được sống yên ổn qua mấy tháng, lúc này ta rốt cuộc đã được tự do, lại được quản lý toàn bộ việc trong nhà, nên đã dời nấm mộ của Lưu gia gia ở vùng ngoại thành đến khu vực khác, dựng nên bia mộ thật tốt.
9 Vào đến Hoàng cung, Trương Lai cảm thán: “Hoàng cung này thật là lớn, nếu dùng để trồng trọt, hằng năm không biết sẽ thu hoạch biết bao nhiêu đây!”Ta nhịn không nổi bật cười, bởi vì đoán được hắn sẽ nghĩ như thế, con người của hắn chính là như vậy.
10 Hắn dường như có chút hứng thú, đứng dậy lau sạch tay rồi nói: “Cùng trẫm quay lại. ”Cùng hắn quay lại? Ta hoảng sợ, “Dân phụ vẫn nên đi cùng quý phi nương nương quay về.
11 Đợi mất mấy ngày, cũng không có một ai nói chuyện với ta, bất kể là vấn tội hay giải thích, đều không có. Chỉ có một nhóm thái giám cùng cung nữ nghe theo lệnh làm việc, ta vẫn ở viện hồi trước đã ở, vẫn là những cung nữ đó hầu hạ.
12 Ta sao có thể không tức giận, ở trong hoàng cung mấy tháng, thì ra là một phần của kế hoạch. Mặc dù kế này thành công, nhưng thanh danh của ta cũng xong luôn.
13 Buổi tối vẫn ăn lẩu cay. Dù phải ăn nhiều ta cũng không ngại, bởi vì có thể làm cho Hoàng đế biến thành thảm hại. Hoàng đế hôm nay có dắt một tuấn mã (ngựa đẹp) đến, biết hắn còn có việc phải lợi dụng ta, nói không chừng còn muốn ta chủ động phối hợp.
14 Lúc ta còn đang ngỡ ngàng, thì không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống bên cạnh, còn hôn lên mặt ta, tay còn ôm eo ta. Ta lắp bắp kinh hãi, theo phản xạ muốn đẩy hắn ra.
15 Ta sợ hết hồn khi nhìn thấy hắn gạt hết toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau đó hùng hùng hổ hổ đi xuống, “Nàng sao lại dám. . . Nàng sao lại dám. .
16 Một đường phóng về phía tây, chỉ dừng lại để đổi ngựa, chúng ta đã bỏ trốn bất ngờ như vậy. Cho dù có người đuổi theo, thì cũng chênh một khoảng khá xa, nên không đuổi kịp được.
17 Đêm ba mươi, nghĩa phụ cùng Trương Lai đều mặc áo bào độn bông do ta may, tự mình cũng mặc như vậy. Thật ra phải cảm tạ ba năm huấn luyện ở Cố phủ kia, những việc nữ nhân đương thời biết làm thì ta cũng biết làm.
18 Chủ nhân, mật tín (tín hàm bí mật) từ Kinh thành đã đến, còn kèm theo hai bức thư”, Lý Toàn bề ngoài là quản gia của ta, nhưng trên thực tế là người liên lạc giữa ta và Hoàng đế, có thể nói là chủ quản thực chất của trạm tình báo này.
19 Thiên lao tối tăm ẩm ướt, đầy mùi dầu mỡ cùng ôi thối, làm ta cảm thấy như bước xuống địa ngục. Ngay lúc này ta lại đang suy nghĩ rất lung, nghĩ tới ý đồ của Hoàng đế, nghĩ tới chuyện Cố gia rốt cuộc là mồi nhử Hoàng đế tạo ra cho ta hay là thủ đoạn đấu trí, nghĩ tới chốc lát nữa gặp Cố Thiếu gia thì nên nói gì.
20 Ôm hài tử, dẫn theo đám bà vú Hoàng đế ban thưởng, rời khỏi cửa cung. Những gia nhân tâm phúc đã chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ta ở cửa cung rồi. “Lão gia đã hồi phủ chưa?”“Thưa phu nhân, vẫn chưa.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50