1 Khu bắc, thành phố H, thuộc quốc gia C, giáp danh giới với quốc gia E, chứa rất nhiều ma Trúy và tội phạm. Tuy thuộc sự quản lý của nhà nước, nhưng tốt xấu lẫn lộn, là thánh địa bảo vệ cho các tù nhân trốn chạy, nói là không ai quản lý cũng không sai.
2 Từ chương này thì sẽ chuyển về xưng hô cổ đại nhé.
Âm thị Lê Hoa (1):
(ý là nữ nhân nhà họ Âm, tên Lệ Hoa_ cái này là chỉ người, từ này không phải nói họ và tên nhân vậy.
3 Tô Văn…hoặc là một chàng trai khác có khuôn mặt giống Tô Văn như đúc.
Lưu Văn Thúc?
Mặc dù đã đoán được nam tử này không phải Tô Văn, nhưng ở nơi đây thấy được khuôn mặt như thế, nàng vẫn vui vẻ.
4 Thẩm Trú bị bé ầm ĩ có chút đau đầu, đột nhiên nghe thấy có giọng nói từ cửa phát ra: "Âm Tựu, Âm Hân!"
Một thiếu niên chừng mười hai tuổi, vóc người so với Âm Tựu cao hơn một cái đầu, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ lạnh lùng già dặn, khiến nét ngây thơ trên người giảm đi rất nhiều.
5 Làm quan nắm chức Kim Ngô, cưới vợ cưới người như Âm Lệ Hoa.
Cưới vợ cưới người như Âm Lệ Hoa??
Âm Lệ Hoa?
Đột nhiên ngồi dậy.
Âm gia? Âm Lệ Hoa? Âm Lệ Hoa!
Cưới vợ cưới người như Âm Lệ Hoa!
Vén chăn nhảy xuống giường, bởi vì trong phòng không có đèn, nàng lảo đảo ngã quỵ lên tấm bình phong, cả người cả bình phong đổ xuống khiến nàng lăn quay.
6 Mặc dù tuân theo châm ngôn sáu chữ :"Đến đâu thì hay đến đó", Thẩm Trú cố gắng cho mình không để lại dấu vết mà hòa nhập vào Âm gia, nhưng kể từ khi biết mình chính là Âm Lệ Hoa, cũng không tránh khỏi bắt đầu tìm kiếm đầu mối.
7 Bây giờ thân phận của Thẩm Trú là Âm Lệ Hoa, vậy nên không thể biểu hiện với Đặng Tuệ quá mức xã giao, nàng cười nói: "Làm sao thế được, ngươi tới ta rất vui.
8 Nàng thay đổi xiêm y rồi đi ra, quay mặt qua nhìn chỗ ngồi của khách mời chính thức, bắt đầu lạy.
Sau đó mới dựa theo thứ tự người phía Đông, tiếp tục làm lễ rửa tay, tiếp nhận trâm cài của khách quan tặng, người đó đi tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm câu chúc: "Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục.
9 Lời nói này rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, Thẩm Trú suy nghĩ một chút thấy cũng phải, mười một mười hai tuổi rất yêu thích anh hùng, là thời điểm thích tưởng tượng, cách làm này của Lưu Tú có vẻ hèn nhát, tất nhiên sẽ khiến Âm Hưng xem thường.
10 Tân Triều, Hạ Thiên Phượng năm thứ sáu, rốt cuộc các nghi lễ phức tạp dài dòng cùng điệu múa náo nhiệt cũng trôi qua, đêm trừ tịch - đêm 30. Thẩm Trú giật mình cảm thấy những chuyện đã qua như ở trong mộng.
11 Thẩm Trú lắc đầu, nàng làm sao biết được.
" Một nhánh lúa chín đòng đòng, tên tự của Lưu Văn Thúc khi sinh ra là ‘Tú’ vì ruộng lúa mạch Lưu gia lúc đó một nhánh nở chín đòng đòng chính là đại hỷ, người cha đã mất của hắn vì thế mà gọi hắn một chữ ‘Tú’.
12 Sự cố chấp của hắn khiến khuôn mặt Âm Lệ Hoa lộ vẻ cảm động, không nhẫn tâm làm tổn thương, rốt cuộc vẫn phải lùi một bước: " Được, nếu như đến lúc đó tất cả mọi chuyện nên phát sinh mà vẫn không hề xảy ra, ta đáp ứng với ngươi.
13 ” Không sai, thời cơ này chính xác vừa hợp để hành động. ”
” Văn Thúc, ba năm trước ngươi khích lệ Quá đại ca, ta cũng chuẩn bị nhiều năm như vậy, hiện tại đến lúc rồi, ngươi ngăn cản nữa cũng là vô ích.