1 Xuyên qua đến… trên giường!!!“Tuyết, trên lãnh địa này khắp nơi đều là tuyết trắng. Nàng là dâm phụ cũng được, là quỷ dạ xoa cũng được, dù là gì thì nàng vẫn là hoàng hậu của ta.
2 Đau quá… Nàng chết rồi sao?Khi Hạ Lan Phiêu một lần nữa tỉnh lại, đã là đêm muộn. Trong căn phòng hoa lệ mà trống trải vô số cây nến được đốt lên, chiếu rọi cả căn phòng như mộng như ảo.
3 Thời gian một ngày đêm trôi qua. An Vương Tiêu Nhiên đặc biệt tặng kim sang dược cho Hạ Lan Phiêu, nó cực kỳ hiệu nghiệm, bôi lên người mát rười rượi, đến cả mấy vết sẹo cũng không còn lưu lại.
4 Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, bên môi hé lộ nụ cười âm độc. Nàng nhớ tới mối hận lần trước bị hắn hạ lệnh quất roi, hai tay nàng bóp chặt cổ họng hắn, thật muốn bóp cho hắn chết tươi.
5 Tiêu Mặc yên lặng. Hạ Lan Phiêu lại ác độc thầm nghĩ. Được rồi, chỉ có nàng là con ngốc thôi. Tại sao nàng cứu hắn đến cả câu cám ơn cũng chưa được nhận, ngược lại còn tự đẩy mình càng sa vào vũng bùn sâu hơn? Hạ Lan Phiêu, đây là kết quả cho việc mày xen vào chuyện người khác.
6 Tiêu Mặc tới thì oanh oanh liệt liệt, đi lại lặng yên không một tiếng động. “Đúng vậy. Càng không ngờ được ả lại có thể không biết liêm sỉ, dụ dỗ Hoàng thượng ngay bên đầm sen.
7 Hạ Lan Thụy còn trẻ tuổi tuấn tú hơn trong tưởng tượng của Hạ Lan Phiêu. Dung mạo của ông ta theo kiểu thanh tú nhã nhặn, nhưng ông mặc khôi giáp bạc, thoạt nhìn có vẻ cao quý, máu lạnh tựa chiến thần.
8 “Cẩn thận!” Không biết là ai kinh hãi thét lên một tiếng, cả đại điện cũng hoảng loạn cả lên. Hạ Lan Phiêu thật không ngờ, Tiêu Nhiên trông có vẻ nho nhã yếu ớt lại có kiếm thuận cao như thế, đánh với thích khách nhìn hoa cả mắt.
9 Lúc này, đến phiên Hạc Minh ngây người. Hắn có chút khó tin nhìn Hạ Lan Phiêu, trên khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, tràn ngập ý cười lạnh băng: “Hoàng thượng đến chỗ cô qua đêm? Không thể nào có chuyện này.
10 Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu thật sâu, vẫn là khuôn mặt tầm thường chỉ có thể gọi là “thanh tú” nhưng hành sự lại càng ngày càng quái lạ, một xúc cảm dị thường trào dâng trong lòng hắn.
11 Sau khi trải qua một loạt chuyện lạ kỳ mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi, Hạ Lan Phiêu hoàn toàn suy sụp. Hạc Minh tay chân luống cuống nhìn Hạ Lan Phiêu, định làm vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng lại phát hiện hắn không thể nào nhẫn tâm nổi.
12 “Tử Vi?” Hạ Lan Phiêu ngỡ ngàng nhìn Tử Vi đau đớn cuộn chặt mình lại, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của cô. Cả người Tử Vi run lên, chật vật nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười khó khăn: “Nương nương, nô tỳ không sao.
13 Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nàng mở mắt, cảm thấy cả người nhức buốt đến đáng sợ, trên người cũng có vệt màu đỏ kỳ lạ. Cái giường lớn mà nàng đang nằm, thấy sao cũng giống như… long sàn của Tiêu Mặc… “Hả!” Hạ Lan Phiêu hét to một tiếng, đứng bật dậy, nhưng lại bi ai phát hiện ra quần áo mình đã được xếp gọn ở bên giường, đang nhìn nàng giễu cợt.
14 Chẳng mấy chốc mà Tết Đoan Ngọ đã đến. “Uh. Sau đó thì sao?” Hạ Lan Phiêu thờ ơ hỏi. “Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, thần thiếp sẵn lòng dốc sức vì hoàng hậu.
15 Cái gì? Hội đèn lồng? Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc, cơ hồ không thể tin được đề nghị đó lại xuất phát từ miệng của hắn. Mọi người không phải đều thích châu báu trang sức sao? Vì sao hắn chỉ định lợi dụng nàng ta, nhưng nàng ta lại để lộ biểu cảm khiến người khác không hiểu nổi thế kia? Ánh mắt đó, thật là hiếm thấy… “Hoàng hậu không muốn xuất cung sao?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại: “Hội đèn lồng Đoan Ngọ của Đại Chu đã nổi tiếng khắp thế gian.
16 “Chúc mừng vị đại gia này! Bây giờ, thanh quan(1) này đã thuộc về ngài, ngài cứ việc mang về thích chơi đùa thế nào thì chơi!” Giữa những tiếng cười dâm đãng đang tràn ngập, bao gai nhốt Hạ Lan Phiêu được mở ra, ánh nến chiếu rọi cả căn phòng làm nàng không mở nổi mắt.
17 Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu đều im lặng nhìn đống lửa chập chờn trong gió. Tiêu Mặc cầm cành cây cời lửa, đôi mắt đen như mực trong bóng đêm càng trở nên sâu hun hút.
18 Kim, nháy mắt đã đâm vào tay. Tim đau như kim châm muối sát. Hạ Lan Phiêu không thể tin nổi nhìn vẻ vui sướng không che giấu được trên khuôn mặt Thục phi, chỉ cảm thấy trong miệng chua chát.
19 Hạ Lan Phiêu đang suy nghĩ miên man, thì đội ngũ đột nhiên dừng lại. Nàng vô ý đụng vào người A Lượng đang đi phía trước, khiến A Lượng mặt đỏ tới tận mang tai.
20 Eiditor: kaylee - Diễn Đàn Lê Quý Đôn “Két!” Cửa lập tức được mở ra. Tuy rằng biết rõ có thể là cạm bẫy, có thể là dò xét, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn là không cách nào kiềm chế được kích động đến gần với Thủy Lưu Ly kia.