1 “Vụ kiện này quả thực không đáng, giải thích một chút không phải đã rõ ràng rồi sao, vì sao nhất định phải làm lớn như vậy!”“Chuyện như thế này, khi nào đến phiên chú quan tâm” Thanh âm lạnh như băng, giống như lời phán quyết của tòa án Đan Diệc Thần đương nhiên biết sở dĩ anh trai kiện tụng không thắng kiện, là vì anh ấy không muốn xung đột chính diện với chị dâu, anh trai của anh cưng chiều chị dâu đến tận trời, đúng là một tấm gương gương mẫu a! Chỉ là, khi luật sư quay mặt lại, dáng người ấy, giống như đã từng quen biết! “Là cô”Ngày nhớ đêm mong, 4 năm rồi!.
2 Edit: AnCô thừa nhận cho dù tin nhắn của anh chỉ có một dấu chấm tròn, cũng làm cô vui cả buổi, đơn giản vì anh không phải là người khác, anh là kỵ sĩ áo đen trong suy nghĩ của cô – Trần Thiệu Dương “Đêm nay gặp nhau đi” Móng tay màu hồng xinh đẹp mau chóng ấn vài cái, sau đó bấm vào nút gửi tin nhắn Tâm trạng của Nghê Tiêu rất tốt, khẽ ngâm nga, đi vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị cho cuộc hẹn buổi tối Bóng đêm mênh mông, màu đen yên tĩnh là màu sắc tốt nhất để che giấu Một chiếc xe khiêm tốn dừng ở dưới lầu của cao ốc thế kỷ, Nghê Tiêu vui vẻ lên xe, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người: “Thiệu Dương, biểu hiện hôm nay của em có phải rất tuyệt không?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhẹ nhàng xoay mặt lại, khuôn mặt trẻ tuổi dưới ánh trăng mang theo vài phần sủng nịch:“Anh đã nghe trợ lý nói rồi, em vẫn luôn rất tuyệt”Hình như có ánh đèn flash xẹt qua, Nghê Tiêu cảnh giác đóng cửa xe lên, ở đây đội chó săn rất nhiều, ngộ nhỡ như bị chụp được cái gì, nhóm fan nữ của Trần Thiệu Dương nhất định sẽ cãi nhau Hai người tìm một hội sở tư nhân bí mật, ngoại trừ một số nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương ra, những người khác căn bản không thể tùy tiện vào được Nghê Tiêu ngồi xuống, thả lỏng tâm trạng, nhân lúc Trần Thiệu Dương đang nghe điện thoại, cô nhắm mắt lại thưởng thức âm nhạc xung quanh.
3 Nghê Tiêu đặt mông ngồi xuống, mở to 2 mắt, uống thì uống, ai sợ ai chứ!Sự thật chứng minh, Nghê Tiêu vẫn còn quá non, người đàn ông này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, mới đầu là cô một ly, anh một ly, hai người luân phiên uống, càng về sau thì biến thành anh thoải mái thanh thản dựa trên sofa, cô hoàn toàn không thể dừng lại được Nghê Tiêu có một tật xấu, là sau khi uống say sẽ bắt đầu đào tâm khoét phổi tâm sự với người khác, cô mắt say lờ đờ, lim dim gục xuống bàn, cười hì hì nói:“Anh biết không?.
4 Thành phố A là một đô thị phồn hoa, bên trong thành phố tấc đất như tấc vàng như thế này, người có thể đặt trụ sở văn phòng luật ở một trong những tòa nhà cao nhất ngay trung tâm thành phố, không phải có vài thủ đoạn thì cũng là người có tiền Mà ông chủ Lặc của văn phòng luật sư Cẩm Phong rõ ràng là nhân vật lớn bao gồm cả 2 điều trên.
5 Thấy cô đảo cặp mắt trắng dã không nói lời nào, anh lại bắt đầu kiên trì kéo dài đề tài:“Anh của tôi là Đan Diệc Thuyên, chắc chuyện này em cũng biết?”“….
6 Tất cả phương tiện liên lạc trên người đều bị lấy đi, chỉ có thể xem trên người Lý Sùng Minh có không, cô vừa chảy nước mắt, vừa nói với chính mình, không sao, không sao, chỉ cần một chút nữa là ổn rồi…Hai tay cô mò mẫn trên thi thể người đàn ông đã lạnh như băng, cuối cùng cũng tìm được di động trong áo khoác âu phục của ông ta, Nghê Tiêu mừng rỡ, bấm 110, áp di động vào gò má, chỉ chờ đối phương bắt máy.
7 Mặc dù người đàn ông này luôn đối đầu với cô, luôn làm cho cô phát hỏa, nhưng mà trong giờ phút này, thế giới thật to lớn, chỉ có vòng ôm của anh là an toàn nhất.
8 Nghê Tiêu sửng sờ nhìn người đàn ông trước mặt, nếu nói Đan Diệc Thần là một ngọn lửa được gọt dũa tỉ mỉ, thì người đàn ông có khuôn mặt tương tự anh mấy phần chính là một khối băng, lạnh lùng, trầm mặc, nhưng khí thế bức người.
9 Còn có thể xảy ra chuyện gì?. Người mới bị bắt cóc, đã được đội đặc công xuất hiện cứu thoát, hơn nữa vị luật sư mới này từng có tin đồn tình cảm với Trần Thiệu Dương, vì thế chuyện cũ 4 năm trước bị báo chí khui ra.
10 Xe vững vàng chạy một mạch đến trước cửa một hội quán, Đan Diệc Thần nắm tay Nghê Tiêu xuống xe. Lần đầu tiên anh đối đãi với cô giống như thân sĩ, làm cho cô có chút không quen, nhưng mà sau vài giây lưỡng lự, cô dứt khoát lựa chọn đưa tay cho Đan Diệc Thần, bởi vì cô phát hiện, có một đám phóng viên đang vây ở bên ngoài xe.
11 Một người phụ nữ duyên dáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cô nhẹ nhàng thong thả đi đến bên cạnh người đàn ông, nói nhỏ:“Đan Diệc Thuyên, em trai anh còn quyết đoán hơn anh, anh thật đúng là kém xa”“Lặc Tư Thanh” Người đàn ông nghiến răng, giận dữ gọi tên cô, hận không thể nắm cô trong lòng bàn tay, hung hăng giáo huấn cô một trậnLặc Tư Thanh mỉm cười, khiêu khích anh ta thành công cô thật sự rất vui.
12 Mấy ngày sau, Nghê gia lại nghênh đón một vị khách mời trẻ tuổi, một chiếc Buick màu đen khiêm tốn dừng ở trước cổng nhà, người lái xe bước nhanh xuống xe, một người đàn ông có tướng mạo xuất sắc bước xuống, đánh giá tất cả bên trong sân.
13 Cô chỉ vào ảnh của người đàn ông mặc quân trang nghiêm túc, run run nói: “Diệp Miêu Miêu, không phải cậu điên rồi chứ?”Dựa theo suy nghĩ của Nghê Tiêu, nếu không phải là phát điên ai lại đem ảnh của Đan Diệc Thần đi làm hình nền máy tính.
14 “Em còn đẹp hơn cầu vồng ngoài kia” Anh nói nhỏ. Đây có thể xem là lời tỏ tình của anh ấy không?. Mãi cho đến khi Trần Thiệu Dương rời đi, Nghê Tiêu vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc, khiếp sợ.
15 Nghe được động tĩnh, tim của Nhạc Vân gần như đình chỉ, tâm trạng hồi hộp khiến cho long bàn tay của cô ta đổ đầy mồ hôi, cô lấy dũng khí xoay người lại, nhất thời bị khuôn mặt gần gũi trước mặt làm cô cảm thấy nghẹt thở.
16 Nghê Tiêu nằm hình chữ bát trên giường đang mơ giấc mộng đẹp, môi của Trần Thiệu Dương đã gần trong gang tấc, lại nghe một tiếng gọi lạnh lung:“Nghê Tiêu…”Đan Diệc Thần giơ họng sung tối om lên, chỉa vào đầu của Trần Thiệu Dương…“Đừng…”Nghê Tiêu giật mình ngồi dậy, mồ hôi trên lưng vẫn chảy ròng ròng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
17 Đan Diệc Thần lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy Nghê Tiêu, cánh tay anh lại dài, cho nên mặc cho Nghê Tiêu giãy dụa cũng bị anh kéo vào trong ngực. “Anh làm gì vậy?.
18 Nghê Tiêu giả vờ nghiêm túc quan sát Diệp Miêu Miêu một chút, cười khanh khách nói: “Tại sao lại xem thường bản thân như thế, Miêu Miêu, cậu về nhà soi gương kỹ một chút, thật ra cậu rất xinh đẹp, nếu không tại sao Lam đại luật sư cả ngày lại liếc mắt đưa tình với cậu?”Lam đại luật sư mà cô nói chính là Lam thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh ta được mệnh danh là bạn bè của mọi người cho dù là bà lão 99 tuổi hay là những cô gái ngây thơ, trong sáng, chỉ cần tiếp xúc với anh ta thì cũng bị anh ta mê hoặc.
19 Nghê Tiêu im lặng nhìn sự cam chịu trong mắt của Trần Thiệu Dương, trong lòng anh chua xót, nhưng chỉ có thể cười gượng:“Bác trai rất thích làm quân nhân, con gái của bác ấy có thể tìm được một người bạn trai quân nhân, bác ấy nhất định rất vui vẻ.
20 Tiếng bước chân do dự vang lên vài tiếng, một người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy lúng túng đi vào trong phòng khách, phía sau còn có Nhạc Vân. Liếc mắt một cái đã nhìn thấy người trong lòng, Nhạc Vân vô cùng vui vẻ, lập tức chạy vội tới ngồi bên cạnh Đan Diệc Thần, chờ khi ánh mắt nhìn thấy Nghê Tiêu ngồi ở cạnh bên anh, sắc mặt cô ta trầm xuống, đồng thời ngẩng khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn về phía cậu Mã Trường Thanh của mình.