1 Từ núi Tây Tuấn đến thủ phủ Trường An ước chừng còn khoảng một trăm năm mươi dặm, đoàn kiệu hôn từ Mạc Bắc đến, vất vả, mệt mỏi lúc này đang ở trên đường núi gập ghềnh uốn khúc, thong thả mà đi.
2 “Quận chúa, vốn là Hoàng thất khinh người quá đáng, Thái tử nếu đã không thích, chúng ta vẫn cứ ở lại Trường An làm gì? Hắn đã có thái độ như thế, người gả tới đó cũng chỉ sợ sẽ bị hắn ức hiếp.
3 Trăng sáng như nước, tiếng chim tước nô đùa trong vườn hoa truyền tới. Nhũ mẫu cả kinh, chỉ thấy trước mắt là bộ hỷ phục đỏ tươi được may tinh tế mỗi vạt áo đều lấp lánh ánh vàng thêu, xuống chút nữa là đôi chân thon dài đang bước vào, thái tử năm nay vừa mười chín tuổi, hàng mày đen tuấn lãng, cặp mắt đào hoa sáng rực, nhũ mẫu trong lòng chấn động mạnh.
4 Khung xương Nhậm Tư thon dài, lúc đè xuống như vậy khiến Thịnh Trì Mộ không thở nổi, đẩy hắn ra, “Ta, ta…thực sự không được…ta sẽ không…”
Nhậm Tư nhíu lông mày.
5 Bị người ôm lấy eo, Thịnh Trì Mộ có chút run run, nhưng vẫn nhớ người này là phu quân của mình nên không cự tuyệt.
Nhậm Tư bĩu môi thì thầm, một tay ôm lấy còn không hài lòng, Thịnh Trì Mộ mới nằm xuống, cả người hắn bỗng nhiên đều như lò nóng đi qua, phảng phất một đại hỏa, toàn thân mùi rượu xộc tới mũi nàng, vừa nóng lại vừa khó chịu.
6 Tuy rằng nàng xuất thân Mạc Bắc, nhưng đối với tập tục cưới hỏi ở Trung Nguyên cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, mặc dù hôn lễ diễn ra chóng vánh, nhưng do được nhũ mẫu truyền dạy từ trước, nên nàng ít nhiều có chút kiến thức.
7 Nàng đã sớm biết đám người kia có liên quan đến Nhậm Tư. Lúc này hắn đang lúng túng xoa xoa ót, “Mộ Mộ, ta…nhưng mà ta không hề có ác ý. ”
Khi đó hắn quả thực không muốn lấy Quận chúa Thịnh gia, ăn chơi lêu lổng bao lâu khiến hắn nghe nói nữ nhân Mạc Bắc hung hăng như hổ, lấy về nhà chỉ có nước làm ngựa cho họ cưỡi, không những thế còn không cho phu quân nạp thê thiếp, Nhậm Tư mặc dù không có suy nghĩ muốn có năm thê bảy thiếp nhưng đường đường là một nam nhi đại trượng phu lại phải để cho nữ nhận ngoại bang về đè đầu cưỡi cổ, khác nào làm trò cười cho cả hoàng cung với lũ đệ đệ kia.
8 Hoàng thượng hạ triều liền tới Vĩnh Yên cung, cung nhân rót một tách trà Long Tỉnh đặt trên bàn. Cát Lục đứng hầu ở cửa điện. hoàng đế Tấn An vừa vào cung, thấy Mã hoàng hậu đang ngồi cạnh lò sưởi đan giày cỏ, long nhãn trong nháy mắt thanh lượng, tiến lên ôm lấy hoàng hậu hỏi, “Hoàng hậu hôm nay gặp Thịnh Trì Mộ thấy thế nào?”
Động tác của Mã hoàng hậu dừng lại, suy nghĩ một hồi mới nói, “Rất đẹp, lòng dạ cũng rất tốt, có điều da mặt còn hơi mỏng.
9 “Mộ Mộ, đồng ý rồi?” Nhậm Tư mừng rỡ, ánh mắt sáng rực.
Thịnh Trì Mộ khẽ gật đầu, “Ừm, điện hạ tùy ý sắp xếp đi!”
“Được. ” Nhậm Tư cao hứng. Kiếp trước, không biết bao nhiêu lần hắn có một suy nghĩ rằng sẽ dẫn người con gái mình dấu yêu tới thành Trường An, nhìn ngắm giang sơn, kinh đô trầm úc trong sắc thu, hắn sẽ chỉ cho nàng thấy hoàng cung uy nghi tráng lệ, dẫn nàng tới những chỗ vui trên phố, cùng nàng sẻ chia mọi vui sướng, muộn sầu.
10 “Ông chủ” này của Nhã Hiên thực chất chỉ là một người được giao phó để đứng ra quản lý, ông chủ thật sự lại là một người khác, dáng vẻ uy vũ, hàm yến râu hùm, hình như là xuất thân võ tướng.
11 Thuở nhỏ, Nhậm Trường Lạc không có mẫu thân dạy bảo, sống trong gia đình hoàng thân hòa thuận vui vẻ này, ngược lại nàng ta luôn cảm thấy bản thân không thể hòa nhập được.
12 Thịnh Trì Mộ phát hiện ra đôi tay đang ôm lấy mình bỗng nhiên cứng đờ.
Nàng nghiêng mặt, thấy biểu cảm của Nhậm Tư lúc đầu là sững sờ, sau lại biến hóa khó lường.
13 Kỳ thi Hương* sắp đến, Nhậm Tư bị Tấn An đế giao cho một đống việc học. Thịnh Trì Mộ hiếm có khi nào không gặp mặt Nhậm Tư suốt năm canh giờ. Gặp Xá Yên đang thay nước, tiện miệng hỏi một câu, Xá Yên để khăn mặt xuống chậu nước, vụng trộn cười cười nói, “Mọi khi Điện hạ bị hoàng thượng phạt có thấy vội vàng bao giờ đâu, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn cắp sách đi tới Quốc Tử Giám rồi ạ.
14 Tuy Nhậm Tư ngoài mặt giả bộ rằng không thèm để ý, nhưng trong đầu lại sợ, nàng và Tiêu Chiến là thanh mai chúc mã, hắn sợ trong đáy lòng nàng hoặc ít hoặc nhiều sẽ lo lắng cho người kia, nhưng hắn cũng biết bản thân mình là một bình giấm chua, trong mắt không thể chứa được nửa hạt cát.
15 Thịnh Trì Mộ không phải chưa từng gặp mấy người mặt sắt không biết liêm sỉ, nhưng mà trình độ vô sỉ đến không cần tới mặt mũi như Nhậm Tư thì đúng là mới gặp lần đầu.
16 ấn tượng của Nhậm Tư đối với Tiêu Chiến ở kiếp trước không nhiều, phần lớn bọn họ đều không có liên quan gì đến nhau. Trước khi chết, Nhậm Tư đưa mắt nhìn hắn đứng trên đài cao, thấy hắn mặc một bộ truy y phiêu dật, lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn con dân bên dưới chẳng khác gì nhìn lũ sâu kiến.
17 Hai người không hẹn mà gặp cùng lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên cạnh đống lửa đang cháy sáng rực, Trường Lạc công chúa thân vận váy đỏ theo kiểu của con gái Mạc Bắc, chân đi đôi giày da tối màu, trên vai đang khoác theo cây cung lớn chạy theo sau Tiêu Chiến.
18 Triệu Tuấn và Phàn An chợt dựng hết cả tóc gáy, không dám quay đầu lại. sau khi Tiêu Chiến cười lạnh xong đánh một trưởng vào tán cây xanh đen, rồi sải bước bỏ đi.
19 “Ta nguyện ý mà. ”
Nàng lầm bầm thuật lại một lần.
Cái bóng to lớn cao ngất của Tiêu Chiến bên kia cũng hung hãn run lên, hắn có chút chật vật, thu lại vẻ khiếp sợ cũng thất vọng đang hiện trên mặt.
20 Nhậm Tư câm nín
Hắn ho khan một tiếng, “Chờ lát nữa ta cũng đi. ”
Chẳng qua là Thịnh Trì Mộ tiện miệng thắc mắc, nàng cho rằng Tiêu Chiến là một người khá bướng bình và ngang ngược, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội để có thể phô diễn tài năng của bản thân, vậy mà mọi người chờ tới chờ lui vẫn không thấy đâu nên không tránh khỏi kinh ngạc.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15