1 Sau khi tan học tại cửa trường trung học, người đến người đi đầy cổng trường. Cầu Ái Tĩnh xinh đẹp , khuôn mặt trắng nõn đeo một chiếc mắt kính thật to, cầm trên tay một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại.
2 “Ừ. . . . ”Thân thể của hai người dây dưa không dứt, đôi môi dán chặt vào nhau, khó khăn đi về hành lang phía trước, nhưng vẫn tìm được phòng, mở cửa đi vào.
3 Trong phòng hết sức yên tĩnh, nếu không phải trên hành lang truyền đến tiếng máy hút bụi , anh nhất định sẽ cảm thấy hoan ái kịch liệt tối hôm qua là giấc mộng.
4 Bị cứng rắn kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào. “Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.
5 Sau khi hoan ái trắng đêm tỉnh lại, đã là ba giờ chiều. Ái Tĩnh vội vàng mở điện thoại di động ra, phát hiện giọng nói hộp thư khiến mấy bạn tốt nổi gận, vội vàng gọi điện thoại về, còn đánh bài liều lấy cớ cùng bạn học thời trung học uống rượu say khướt.
6 "Như thế nào? Thích thú sao?"Hạ Phong bưng một ly rượu tới, đưa đến trước mặt Ái Tĩnh; mà Ái Tĩnh đang bị mọi người khai thác bí mật, cũng không quản mọi việc, tất cả đều uống vào bụng.
7 Ăn xong bữa ăn đơn giản, Hạ Phong cùng Ái Tĩnh đến trung tâm thương mại đi mua sắm. Đi qua cửa hàng chăn màn gối đệm, thấy mấy bộ màu sắc và hoa văn mới mẻ độc đáo, ga trải giường làm bằng vải bông nguyên chất, Hạ Phong không khỏi dừng bước lại, kéo tình nhân vào cửa hàng thăm quan.
8 "Đừng. . . . . . "Tiếng ngâm nga vỡ vụn không ngừng tràn ra từ trong miệng Ái Tĩnh, bọn họ đã tác chiến từ phòng ăn bao riêng rồi lên trên tầng thuê thêm phòng.
9 "Leng keng ——"Nghe có người nhấn chuông cửa, pha một ấm trà hoa oải hương, Ái Tĩnh đang mặc quần áo ngủ, bên ngoài mặc thêm áo khoác, đi mở cửa. Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Hạ Phong lửa giận lên cao đứng ở trước mặt.