1 “Sự tình không thể tiếp tục chậm trễ, ngươi không phải nên khởi hành lập tức sao?” Một giọng nam tính mạnh mẽ vừa có ý nói lý vừa trêu tức. “. . . . .
2 Không khí trong mát, rừng cây ấm áp, từng giọt sương ban mai, mượt mà tựa như nhung lăn trên ngọn cỏ, một bước chân nhẹ nhàng bước đi, vừa giống như bước đi bình thường lại như nhẹ nhàng, mềm dẻo lướt qua phía trên thảm cỏ.
3 “Nhan nha đầu, Nhan nha đầu?” Thanh âm hiền lành ở ngoài phòng vang lên, cắt ngang tâm tình trầm tư của nàng. A, là Toàn bá, không xong, nàng dường như đã quên khuấy ông mất, bữa sáng của ông nàng đã quên nấu.
4 Hắn mất trí nhớ?Nhan Thủy Nhu ngồi ở trước bàn, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn mà ngẩn người, vốn dĩ nghĩ chỉ có ở trong sách hoặc kịch mới có cảnh tượng này, vậy mà hiện tại lại đang diển ra.
5 Hắn mê man nửa tỉnh nửa mê, khi tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt đang mỉm cười của nàng, mấy ngày nay nàng thường xuyên canh giữ bên người của hắn chăm sóc hắn, cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên tươi cười của nàng, cũng không làm cho người ta chán ghét.
6 Miệng vết thương của hắn phục hồi thật sự nhanh và tốt lên từng ngày, ban đầu chỉ có thể nằm ở trên giường, cả người muốn động cũng không thể động, nhưng theo thời gian, một ngày, hai ngày.
7 Đối mặt với loại sự việc quan trọng như vậy, hắn phi thường trầm tĩnh, ngược lại đối với một ít việc nhỏ khác thì lại tính toán chi li, nhất định phải chọc cho nàng tức giận thì hắn mới thật cao hứng.
8 Bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, cho nên khả năng phục hồi bị chậm lại, mà miệng vết thương của hắn là do nàng làm hại bị mở ra, cho nên Nhan Thủy Nhu vô cùng áy náy, cũng càng thêm cẩn thận chăm sóc hắn, ước chừng qua hai mươi ngày, hắn mới có thể chậm rãi xuống giường đi lại.
9 “Phải không?” Nàng cười cười, phủi đất khỏi tay, cầm lấy quyển sách đang mở trên bàn, đó là buổi sáng nàng đặt đó, tùy ý chỉ một chữ:“Đây là chữ gì?”“Chữ ‘Tĩnh’, nàng cho ta là ngốc tử sao?” Hắn tức giận rống nàng.
10 Hô hấp của hắn cứng lại, tựa như bị một cái nắm đấm thật mạnh đánh trúng bụng, chỉ có thể nhìn nàng, bộ dáng của nàng khi cười rộ lên, sáng lạn ngay cả ánh sáng của mùa xuân cũng đều mặc cảm, mặt mày loan loan, bên môi hai nho nhỏ vòng xoáy có vẻ nghịch ngợm mà thuần khiết; Hắn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, một chút cũng không nguyện buông tha, ánh mắt trở nên nóng rực vô cùng, đôi mắt thuần một màu đen lóe lên tia sáng lạ thường.
11 Tiếng Trương Đông Toàn truyền vào bên trong tiểu viện, khiến hắn không khỏi tức giận mà nhíu mày, “Lão nhân này tại sao lại không đi làm ruộng thế?” Trong âm thanh hoàn toàn là sự bất mãn, cả ngày chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của hắn.
12 Câu này, lại khiến Trương Đông Toàn tức giận đến lông mày cũng dựng cả lên, thật là, tiểu tử này thật xấu miệng, mỗi lần mở miệng đều khiến ông tức giận đến mức chửi ầm cả lên, có trời mới biết mấy ngày nay ở chung, ông có bao nhiêu lần bị chọc tức đến nổi điên lên.
13 Nhan Thủy Nhu vừa được tự do, lập tức lùi lại vài bước, cùng hắn duy trì khoảng cách trong phạm vi an toàn. Triệu Lỗi phía sau đuổi đến vừa vặn nhìn thấy một màn cũng hồi phục lại tinh thần, công chúa trong cảm nhận của hắn, hoàn mỹ ôn nhu, cư nhiên ở cùng nam nhân ôm ấp, thân còn….
14 Trong phòng chợt vắng lặng, im lặng đến nổi cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy, hắn với khuôn mặt lạnh băng mà đạm mạc, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng nhẹ giọng hỏi: “Nàng mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.
15 Vừa mới chạm được môi của nàng, liền truyền đến tiếng đập cửa, “A Lực, A Lực. ”“Lão quái nhân này còn dám…. . ” Hắn thất bại gầm nhẹ, lão nhân này còn cư nhiên dám oán giận có ý kiến về hắn, lão ba lần bốn bận làm như vậy, làm cho người ta như thế nào thích được a?“Toàn bá khẳng định có việc mới gọi chàng, chàng ra ngoài nhìn thử xem.
16
17
18
19
20