1 Phần AChốn trần gian khổ luyện võ côngMột lòng nâng niu tình ái***Chương 1Từ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống. “Sinh rồi, sinh rồi!”Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm.
2 Liễu Oanh mắt đỏ hoe, vú em lạnh lùng “hừ” một tiếng, bế đứa bé bước đến trước mặt cả hai, mỉm cười nói: “Rất hôi phải không? Tôi phải bế nó đến tận nơi cho hai người đây này!”Vú em lại bước lên, ghé sát tai sát Thu Bình, nói: “Đừng quên con a hoàn lúc nãy!”Rồi chị bước đến bên Liễu Oanh, cung kính nói: “Chúng ta đi thôi, phu nhân.
3 Chương 2Phủ Thái úy. Trong đại sảnh của Đan Thanh Viện. Diệp Chấn Thiên mặt mũi xám ngoét đang ngồi đó. Diệp Chấn Nam, Diệp Chấn Bắc đang ngồi bên cạnh.
4 Huyền Diệu và Mỵ Nhi ngỡ mình nghe nhầm, chúng cười hềnh hệch. “Mỵ Nhi nghe rõ chưa, nó nói là muốn quyết đấu với chúng ta. ” Huyền Diệu nói. Rồi nó bước lại xoa đầu Khuynh Thành.
5 Chương 3Diệp Mỵ Nhi nay đã là một thiếu nữ xinh tươi mơn mởn hết sức đáng yêu. Nó và Huyền Diệu đang sửa soạn đi chơi phố. Vừa ra cổng phủ Thái úy thì xô phải một công tử trẻ tuổi hào hoa đang đi đến.
6 Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam hổ thẹn cúi gằm, nói: “Thưa cha, chúng con biết lỗi rồi. ”“Ta không có ý trách mắng các con. Nhưng các con phải nhớ: muốn trở thành một cao thủ chân chính thì trước hết phải luyện bản lĩnh bình tĩnh trước mọi nguy biến, không nổi nóng trước mọi hành động của đối phương, phải biết nén mình, thì mới trở thành cao thủ thứ thiệt được.
7 Liễu Oanh chôn cất tất cả mọi người xong xuôi. Sau hai hôm ngắn ngủi, trông bà tiều tụy đi rất nhiều. Phủ Thái úy vốn luôn nhộn nhịp tấp nập, nay trở nên vô cùng lạnh lẽo.
8 Chương 4Mùa thu luôn đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo hắt hiu. Gió nhè nhẹ thổi, lá cây hai bên đường xào xạc rơi xuống. Một cỗ xe ngựa lọc cọc mải miết chạy về hướng tây.
9 Trường Ngọ càng ấm ức hậm hực. Hôm nay, nếu không phải là do hắn cứ lải nhải trước mặt thì đã giết sạch bọn người kia luôn rồi, như vậy chẳng phải đã không xảy ra chuyện gì hết sao?Lão già Phùng Đức rất buồn phiền, lão không hiểu tại sao năm xưa lão lại sinh ra thằng con trai nông nổi vụng về như thế này.
10 Đôi mắt nhòa lệ, anh ta quay sang Khuynh Thành nói: “Cô là thượng tiên kia mà, tại sao nhà họ Diệp đều chết sạch? Cô là thượng tiên kia mà, sao cô không cứu họ?”“Em…”“Hay là tại vì cô hồi nhỏ không được họ thích, cho nên thấy họ chết mà cô không thèm cứu nữa, phải không?”Diệp Thành tóm chặt đôi vai bé nhỏ của Khuynh Thành, hét to: “Khuynh Thành, ngươi không xứng đáng mang họ Diệp, ta khinh bỉ ngươi! Cho đến chết ta cũng không thể tha thứ cho ngươi! Hãy cút đi, cút đi! Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa! Cút đi, thượng tiên ạ!”Hồng Y nước mắt đầm đìa, bước đến cho Diệp Thành một cái tát vào mặt.
11 Vừa nói xong, Hoằng Ngạo bỗng ho rũ rượi. “Không ngờ lão già ấy lại có xung lực mạnh đến thế. ”“Ngạo nhi à, ta đã nói với con bao lần rồi, nên một vừa hai phải thôi, sao con cứ không chịu nghe?”Vừa nãy Hoằng Ngạo còn bừng bừng sát khí, lúc này đã rất mềm mỏng, cung kính nói: “Lão tổ tông, con chỉ sợ…”“Sợ sau này chúng sẽ trả thù chứ gì?”“Vâng.
12 Chương 5Tiêu Phong đã bị ăn quả đắng, mất cả chì lẫn chài; không những không giết được người nhà họ Diệp, mà gã còn bị người ta thu mất linh khí. Gã vô cùng hậm hực trở về vương phủ.
13 Trước mắt, Khuynh Thành lại không có biện pháp gì; có lẽ phải nghĩ cách ứng phó với họ cho êm đã, rồi ta lại tính sau. “Tôi là Diệp Khuynh Thành đây. Không rõ các vị tìm tôi có chuyện gì thế?” Cô đàng hoàng bước ra.
14 Hồng Y nói không phải là không có lý. Khuynh Thành cúi đầu ngẫm nghĩ. Đúng thế, Lam Tố không chỉ có võ công cao cường khó bề tưởng tượng nổi, mà vũ khí của chàng cũng đều là tiên khí.
15 Chương 6Giết Hoằng Ngạo, coi như đã trả thù cho ông nội. Tiếp theo, Khuynh Thành phải đi Thực Nhân Cốc để gột tẩy mùi lạ trên cơ thể. Chắc chắn đây sẽ là một cuộc ác chiến.
16 Bốn phía xung quanh yên tĩnh rất khác thường. Rừng rậm, lẽ ra không thể yên tĩnh như thế này mới đúng. Không một tiếng chim hót. Có lẽ có thứ gì đó hung hãn đang ở gần đây.
17 Hồng Loan xua tay, hừ một tiếng. “Ai cần đáng yêu?!”Nó là thần thú. Thần thú cần dũng mãnh vô địch, cứ cần cóc gì đáng yêu! Đáng yêu không thể đảm bảo cho nó không bị kẻ địch giết chết.
18 Chương 7Điện Kim Hoa. Những làn khói xanh uốn mình bay lên. Tường bao bên ngoài ốp bằng đá pha lê, trông tựa như một thứ đồ trang sức khổng lồ bằng pha lê.
19 Không ngờ Tịch Vân lại là một liệt nữ trung trinh nhường ấy. “Thoạt đầu chúng tôi đều cho rằng phu nhân Tịch Vân chỉ dùng giải pháp tình thế, nào ngờ bà đã đi vào giấc ngủ vĩnh viễn.
20 Chương 8Trong khi Khuynh Thành đang không ngớt luyện hóa luồng khí lưu trong cơ thể, thì tình hình Lam Tố lại không được ổn như cô. Anh đang vội đi về phía Thực Nhân Cốc.