1 "Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt. . . . . . . . ". Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội.
2 "Ông trời. . . . . . . . . . Công chúa , ngươi lại bị bệ hạ cho thị vệ ném trở lại. " Âm thanh kinh hô thanh lệ vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng từ bên trong đi ra.
3 "Công chúa, ngươi lại muốn cưỡi quái vật kia đi dạo hoàng cung?" Thủy Điệp nhan sắc chỉ có thể coi là thanh tú , nhưng đôi mắt to tròn lại rất hút hồn người đang nhìn chằm chằm công chúa nhà mình kinh ngạc hô lớn.
4 Trải qua nửa canh giờ giằng co , Tả Phỉ Ngạn cùng Thủy Điệp hai người vẫn là chiến thắng Thủy Liên một người đơn phương độc mã. "La la la , ta là công chúa vui vẻ Tiểu Yến Tử, bay đến kia, chỗ kia chính là náo loạn.
5 "Có thật không? Hoàng huynh muốn trở về rồi? Chết tiệt ! Như thế nào lại trở về sớm như vậy. Hừ! Trước khi hắn quay về ta phải chơi cho đã mới được. Trần tổng quản.
6 "Lớn mật. . . " Một tiếng quát chói tai từ cửa điện màu đỏ thắm truyền đến. "Nha?!!. . . " Tả Phỉ Nhạn lập tức dừng động tác đưa mắt nhìn bóng dáng một màu xanh nhạt bay ra.
7 "Nhưng là bổn công chúa không muốn đi hỏi hoàng huynh, hiện tại bổn công chúa chỉ muốn vui đùa một chút ở Triêu Dương cung của ngươi. " Tả Phỉ Nhạn cười giảo hoạt, tay chân nhanh nhẹn đạp xe đạp vòng quanh Triêu Dương cung.
8 "Ngươi nha đầu này. . . " Thái hậu thương yêu vuốt vuốt đầu tóc hơi có vẻ rối bời của Tả Phỉ Nhạn. "Mẫu hậu. . . " Tả Phỉ Nhạn thừa dịp làm nũng ở trên người thái hậu.
9 "Muội muội, ngươi cũng nói một chút, nha đầu nghịch ngợm này, lại đang chơi cái đồ chơi nguy hiểm kia. " Thái hậu mang ý cười hỏi Thái phi. "Mẫu phi, người đang gọi Nhạn nhi sao?" Tả Phỉ Nhạn để xe đạp xuống, sôi nổi tới đây, rúc vào trong ngực Thái phi.
10 "Hoàng huynh, huynh đã trở lại thật đúng lúc. " Tả Phỉ Nhạn phản ứng đầu tiên, ôm chặt cứng hoàng huynh, trên mặt nở nụ cười khả ái. "Nói, chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Tả Dận Hạo vẻ mặt tức giận nhìn người mà hắn vừa đỡ được, hận không thể một tay bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng, làm cho nàng không còn lộ ra được nét tươi cười rự rỡ như thế này.
11 "Hoàng muội không biết mình làm sai chỗ nào. " Tả Phỉ Nhạn quật cường đôi môi khẽ cắn, sửng sốt không thừa nhận mình làm sai chỗ nào. "Biết sai mà không nhận, người đâu! Bắt công chúa lại cho ta, trẫm muốn đích thân giáo huấn người xấu này.
12 Chương 12:Từng tiếng quật vang dội, từng tiếng như heo rống tru lên, liên tiếp đan vào ở chung một chỗ, tạo thành từng đạo ma âm. "Ngươi nói gì? Tục danh của trẫm mà ngươi cũng dám gọi? Có còn vương pháp hay không, có gia quy hay không?" Trên gương mặt tuấn tú của Tả Dận Hạo tràn đầy tức giận, lực tay hạ xuống cũng mạnh hơn"Ta nhổ vào.
13 "Ái phi, nàng không sai , đừng gánh tội thay nàng ấy. " Tả Dận Hạo đau lòng muốn chết, ái phi vẫn quỳ xuống, ngày thường sao có thể làm cho nàng quỳ như vậy.
14 Đau, đau quá, Liên Nhi, ngươi nhẹ nhẹ chút. . . " Đau làm cho Tả Phỉ Nhạn nhe răng trợn mắt. "Công chúa, Liên Nhi đã rất nhẹ. " Nhìn trên người công chúa có một vệt đỏ hẹp dài, Thủy Liên nước mắt vừa rớt xuống, nàng hy vọng mình có thể thay công chúa chịu những vết đó.
15 "Không xong, bệ hạ không xong, bệ hạ. . . Không xong. . . Đã xảy ra chuyện. . . Đã xảy ra chuyện. . . " Tiếng nói vội vàng hấp tấp ở ngoài điện vang lên.
16 "Mẫu hậu, để cho ta vào xem một chút. " Tả Dận Hạo cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn phá cửa xông vào, liên tục đập cửa. "Hoàng nhi, ngươi còn biết tới thăm hoàng muội ngươi à?" Thanh âm thản nhiên của Thái hậu từ bên trong truyền ra, làm cho người ta nghe không ra giận dữ.
17 Công chúa, ngài nhìn đủ chưa đó?""Không có, chưa nhìn đủ. " Đối với những vật yêu thích, nhất là con người, Tả Phỉ Nhạn nàng không dễ dàng buông tha khi có cơ hội xem xét, nếu có thể, nàng sẽ chiếm lấy làm của riêng.
18 "Thanh Phong, một thời gian rồi ai gia không thấy ngươi, luôn thắc mắc, khoảng thời gian vừa rồi ngươi đi đâu?" Thái hậu đỡ Mộc Thanh Phong dậy, vỗ vỗ tay của hắn, ánh mắt nhu hòa.
19 "Hoàng huynh biết ngươi đau, hoàng huynh cũng không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy, không có ngươi vui vẻ quấy rối ở trước mặt ta, cảm giác cuộc sống tựa như thiếu đi một chút gia vị, ngươi phải mau mau khỏe lại mới được.
20 "Mẫu hậu!" Tả Dận Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ, không thể giải thích được, với sự thay đổi thái độ của Thái hậu hắn không biết phải cư xử sao cho phải. "Mẫu hậu trước tiên người cho gọi nhi thần đến là có chuyện gì?" Hắn rất biết nghe lời, ngồi ở phía ngoài.