21 "Mẫu hậu, nhi thần còn chưa nghĩ lập hậu. " Tả Dận Hạo không chút suy nghĩ cự tuyệt, cho tới bây giờ hắn cũng chưa nghĩ muốn lập hậu sớm như vậy. "Hoàng nhi, tuổi ngươi không còn nhỏ, nên lập hậu.
22 Mẫu hậu, tại sao lần nào người cũng nhắc lại chuyện này với nhi thần vậy?" Hắn không muốn nhắc đến, thế nhưng mẫu hậu luôn có biện pháp để nhắc lại cho hắn nhớ.
23 Chương 24:"Hoàng nhi là có ý gì?" Thái hậu bắt đầu tức giận. "Nhạn nhi còn nhỏ, không thể lập gia đình. " Hắn kiên quyết không đồng ý Nhạn nhi lập gia đình.
24 Chương 25: "Hoàng huynh, đừng đánh Nhạn nhi nữa. . . ""Hoàng huynh, đừng đánh Nhạn nhi nữa, Nhạn nhi biết mình sai rồi. ""Ô ô ô. . . Đau quá. ""Đừng, đừng tới đây, không.
25 Chương 26: Thân thể tốt, khí trời tốt, tinh thần tốt, không ai quản, lại có thể đi ra ngoài chơi, Tả Phỉ Nhạn vui sướng giống như cún con nhảy nhót loạn xạ.
26 Chương 27:"Leng keng leng keng làm. . . "Tả Phỉ Nhạn vừa vào cung Hồng Điệp, âm thanh thanh thúy của xúc xắc va vào đầu chung vang lên, đập vào tai nàng.
27 Chương 28: "Tiểu hoàng muội tư chất không tệ nha! Mới học qua mà đã biết, người làm hoàng tỷ như ta cũng phải bái phục. " Thanh âm hưng phấn chúc mừng cùng khen tặng.
28 Chương 29: Kể từ sau khi Tuyết tỷ tỷ dạy nàng chơi xúc xắc, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm nàng đều lôi kéo Thủy Liên cùng Thủy Điệp chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ có tiểu thái giám tới đây tham gia náo nhiệt, cuộc sống trôi qua coi như không tệ.
29 Chương 30: Có lẽ, thời gian chính là như vậy từ từ trôi qua, một khắc, hai khắc, ba khắc. . . Nàng đã không nhớ rõ , tay đang cầm hộp gỗ màu đen, nhìn trong hộp kia chỉ thấy đầu chung bạch ngọc vỡ nát, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ, còn có xúc xắc bị chất đỏ nhuộm đầy, nàng không muốn thừa nhận, mùi này là mùi máu, nàng càng không muốn biết như thế này có ý nghĩa là gì?Nàng chỉ biết là, một ít đồ vật đã biến chất, mặc dù thời gian rất ngắn.
30 Chương 31:Phảng phất như ngủ say một trăm năm, ý thức cùng thần kinh cũng bị làm cho dừng lại, đầu hỗn loạn, làm cho nàng không cách nào suy nghĩ. "Nơi này là chỗ nào?" Kết thúc giấc ngủ dài, Tả Phỉ Nhạn tỉnh táo mở mắt ra, ánh sáng từ từ tụ tập ở trong hốc mắt, gian phòng sáng ngời làm cho nàng có chút không thích ứng, nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng qua đi, nàng quan sát đánh giá bốn phía xung quanh.
31 Chương 32: "Tại sao ngươi lại đối tốt với ta?" Ở trong ấn tượng của nàng, hắn đối với nàng rất thô lỗ, căn bản không coi nàng là công chúa, ngược lại giống như là thủ hạ, mỗi lần hoàng huynh sai hắn ném nàng trở lại cung Lục Điệp, hắn đều không nể tình để nàng rơi! Cũng không để ý nàng có đau hay không.
32 Chương 33: "Đem công chúa đuổi về cung Lục Điệp cho trẫm. " Tả Dận Hạo xoay người một cái, vạt long bào vẽ một đường cong lớn trong không trung biểu thị sự tức giận.
33 Chương 34: "Mẫu phi, ngài nghe ai nói nhi thần bị ủy khuất?" Tả Phỉ Nhạn gạt gạt lông mày thanh tú, có giọng điệu chất vấn hỏi. "Biến mất đã hơn nửa ngày, chẳng lẽ không đúng bị ủy khuất sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của tây Thái phi không biến sắc, giọng nói đầy châm chọc.
34 Editor: Saly85"Liên Nhi, ta cho ngươi biết, Bổn công chúa không sợ cái gì hết, ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp. " Nhất là cái loại bề ngoài thì xinh đẹp, mà trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười giả dối này.
35 Editor: Saly85"Không có chuyện gì, ngươi làm rất đúng. " Tả Phỉ Nhạn xoa xoa mồ hôi trên chán, cầm tay Thủy Điệp an ủi. "Công chúa ngài không trách phạt Điệp nhi?" Thủy Điệp kinh ngạc nhìn công chúa, nàng cho là mình vừa mạo phạm công chúa nhất định sẽ bị trách phạt.
36 Editor: Saly85Có đi hay không, có đi hay không? Trong lòng nghi hoặc, tò mò, Tả Phỉ Nhạn do dự. Hiện tại nàng lờ mờ giống như một hài tử, không biết được con đường tương lai của mình sẽ đi về đâu.
37 Editor: Saly85Sườn núi cách mười dặm, nói xa thì không xa, nói gần thì không gần, ước chừng nửa canh giờ đã đến. Ở chỗ này, nàng không nhìn thấy người hẹn nàng đâu, trong lòng thoáng qua hụt hẫng, nàng có loại cảm giác bị lừa gạt.
38 "Nam Cung mộ, là cái nhà tranh kia sao?" Tả Phỉ Nhạn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn. Nơi này làm cho người ta không có phiền não, không khí bốn phía trong lành, làm cho nàng cảm thấy khoan khoái trong lòng.
39 Chương 40: Một giọt lại một giọt máu chảy xuống từ váy màu đỏ lửa làm cho người ta có cảm giác như những đóa hoa máu nở dưới mặt đất. Trên khuôn mặt xinh đẹp mang một vẻ lười nhác, đôi môi lãnh ngạo nở nụ cười, nàng làm cho người ta cảm giác tựa như băng như lửa, giống như sự hòa hợp của hai yếu tố đối lập, làm cho không người nào có thể đoán được nội tâm ý nghĩ, trừ cặp mắt câu hồn người kia.
40 Chương 41: "Ta nào có nghịch ngợm?" Tả Phỉ Nhạn hỏi ngược lại, nàng cũng không nhận ra mình nghịch ngợm, nhiều nhất thì tạo chút không khí mà thôi. "Này không gọi nghịch ngợm.