1 Trước khi ta ba vạn tuổi, phụ tôn đã dạy ta rằng tiên ma không thể cùng tồn tại.
Kỳ thật ta không hiểu lắm về câu nói ấy. Ma tộc chúng ta lấy sông Vong Xuyên là ranh giới ngăn cách với Tiên tộc, ngươi đứng ở bên này sông ta đứng ở bên kia sông, cả hai chẳng thèm nhìn nhau, vì sao phải không thể cùng tồn tại như vậy.
2 Khi ta hai vạn tuổi, ta mới phát hiện mình có chút không bình thường, chẳng giống kẻ khác.
Nghe phụ tôn nói, năm đó đáng lẽ ta phải ở trong bụng mẫu thân năm trăm năm mới được sinh ra nhưng chỉ mới được một trăm năm đã bị ép phải chào đời.
3 Nhưng ta chỉ ăn hai ba cái, lúc chuẩn bị mò thêm một cái nữa thì thình lình trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trong trẻo làm hại cánh tay đang làm chuyện xấu của ta cứng đờ: “Lưu Cẩm vẫn chưa ăn no sao, đừng ăn no quá nha!”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy dáng người cao to của Lan Hưu trong chiếc áo choàng màu xanh thẫm, tóc dài rũ xuống, đang cúi đầu xuống dùng đôi mắt mang theo ý cười liếc nhìn ta, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên nụ cười nhạt.
4 Thấy ta muốn đi, Lan Hưu có chút vội vàng, dùng mật âm nói với ta: “Lưu Cẩm, nàng không được đi, ta còn chưa có cách khiến cho nàng yêu ta mà!”.
Đương nhiên hắn không thể thoát khỏi quyết của ta.
5 Ta thoải này nằm trên mão bạch ngọc, tùy ý cho anh chàng kia mang ta đến quán trà. Anh chàng này rất biết thưởng thức, kiếm một chổ ngồi trên lầu hai cạnh cửa sổ, sau đó bảo tiểu nhị mang trà và một đĩa điểm tâm lên.
6 Là một người phàm nên có chút thường thức, ban đêm đóng cửa cho chặt, không được ra ngoài. Nhưng anh chàng kia lại cứ từ từ đi vào chỗ tối, nhất thời ta không khỏi thở dài thay cho hắn.
7 Tình trạng như thế kéo dài khoảng năm ba ngày. Lúc ban ngày thì anh chàng kia rất nhàn nhã hoặc là uống trà hoặc là đánh một giấc, đến ban đêm hắn sẽ vươn ma trảo hạ sát hết tiểu yêu tinh ẩn nấp trong thành.
8 Quả thực câu nói của anh chàng kia rõ ràng muốn chọc giận con khỉ, con khỉ ấy bèn nhe răng lại hung hăn gãi gãi người mình, sau đó mới nhào đến tấn công anh chàng kia.
9 Anh chàng kia đi thẳng đến đỉnh núi, nhưng điều làm cho ta kinh ngạc nhất là hắn vừa đi thì quần áo của hắn cũng vừa thay đổi, đến khi hắn vững vàng đứng trên đỉnh núi, một thân áo bào màu lam đã đổi thành màu đen phiêu lãng, làn gió thổi tung bay vạt áo có thêu đám mây màu lửa đỏ.
10 Không dễ dàng bay đến chân trời, đám mây lành dừng lại trong phút chốc rồi tiện đà bay thẳng lên Cửu Trọng Thiên! Ta bị nhét trong cái túi đeo bên thắt lưng của anh chàng kia, kinh hoảng đến mức không dám động đậy nhiều sợ là nếu không cẩn thận sẽ bị rơi xuống dưới.
11 Ta nói: “Uhm! Vậy cũng không phải lắm, nó đuổi theo ta vì muốn lấy thân báo đáp cho ta!”
Khóe miệng của anh chàng kia thoáng co rút: “Đối với ngươi? Lấy thân báo đáp?”
Ta ưỡn cao ngực nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin vào mị lực của ta?”
Anh chàng kia nheo mắt cười: “Không tin.
12 Tiên tì dắt ta hết rẽ phải rồi rẽ trái cong cong quẹo quẹo trong Diễm Thải Cung, nhiều ngả rẽ đến mức đầu ta choáng váng căng thẳng.
Vừa đi tiên tì vừa dạy bảo ta về quy củ trong Diễm Thải Cung này, nói cho ta biết Thần Quân của các nàng thích cái gì và không thích cái gì.
13 Thấy ta chần chừ, tiên tì bắt đầu thúc giục: “Lưu Cẩm ngươi còn không mau bước xuống đó đi. ”
Bất đắc dĩ bị người ta cưỡng ép, ta đánh vuốt vuốt lòng ngực cứng ngắc của mình, gượng cười pha chút ngại ngùng nói với tiên tì: “Cô cô à, ta rất ngại, rất ngại~”
Tiên tì này cũng xem như là người hiểu ý kẻ khác, chỉ che miệng cười cười, lập tức để lại một bộ xiêm y kỳ lạ rồi bước ra ngoài.
14 Ta gỡ tờ giấy Tuyên Thành ra khỏi mặt, chữ trên giấy đã bị nhòe vô cùng thê thảm, ta kéo ống tay áo lên lau lau vết mực, rồi đưa tờ giấy Tuyên Thành đến trước mặt hắn, uất ức nói: “Ngươi xem, chữ trên giấy đã bị nhòe ra như vậy làm sao ta biết được đó là chữ ‘Tức’ trong chữ Hỏa Tức hay là chữ ‘Tịch’ trong chữ Tịch Dương.
15 Nghe Hỏa Tịch nói vậy thì ta giống như được uống thuốc an thần, quả thật ta đã cất bước ra ngoài đuổi Họa Liễm Tiên Tử. Mới đến đây mấy ngày, ta cũng thấy rất nhiều tiên tử “hoa si” muốn vào cửa cầu kiến Hỏa Thần, chắc là lần này cũng không ngoại lệ.
16 Sự thật chứng mình Hỏa Tịch chính là kẻ đại gian đại ác luôn luôn đối nghịch với ta. Mà tên đại gian đại ác này cũng khó tránh khỏi có lúc uống phải nước lạnh đến cứng quai hàm, đi đường thì bị té ngã.
17 Hắn từ từ bước đến, lại lộ ra nụ cười đen tối, mỗi khi ta nhìn thấy nét mặt này của hắn thì biết đại sự không hay rồi. Chỉ nghe thấy hắn lơ đãng hỏi ta: “Lưu Cẩm, ngươi đoán thử xem, Thiên Hậu tìm bản quân làm chi?
Ta thành thật nói: “Ta không đoán được.
18 Hôm nay lại có vài vị Hoa tiên đến Diễm Thải Cung, nói là đã đến mùa hoa sen nên các nàng đưa vài chủng loại hoa sen đến Diễm Thải Cung.
Hỏa Tịch đang tựa người ngồi ở trong đình, uống chút rượu nhạt nghe tiên tì bẩm báo, lười biếng nghiêng đầu nhìn hồ nước ngoài đình.
19 Ngày thứ hai, thứ ba, liên tiếp mấy ngày nếu có tiên tử đến Diễm Thải Cung thì ta đều dùng cùng một phương pháp để đuổi các nàng đi, lần nào cũng linh nghiệm.
20 Hỏa Tịch nổi giận, để che giấu sự thất thố của mình mỗi khi nổi giận hắn thường hay mỉm cười, cười đến toàn thân ta hoảng sợ: “Ừ, Ngâm Phong Tiên Quân, mấy ngày trước khiến cho Diễm Thải Cung của bản quân cũng chẳng bình yên, đám tiên tử đến nơi này nói muốn gặp Ngâm Phong Tiên Quân gì đấy.