61 Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không thừa hơi suy nghĩ đến những chuyện linh tinh như Hỏa Tịch là một con chim chóc cợt nhả đến mức nào. Bởi vì, Họa Liễm tiên tử cao quý đang dùng đôi mắt phượng của nàng nhìn ta bằng nửa con mắt, lên tiếng: “Ngươi chính là tên đồng tử lần trước nói hươu nói vượn với bản thượng thần rằng Hỏa Tịch đang song tu với tiên tử khác?”
Ta gập chân ngồi bên cạnh giường Hỏa Tịch nửa đêm, thử giật giật chân cũng hơi tê tê, nhưng ta không lập tức đứng lên, vô tội nói: “Chuyện này không liên quan đến ta.
62 Họa Liễm tiên tử tâm tình sung sướng dẫn hai tiên tỳ rời đi. Ta ngồi dưới đất, niệm quyết sửa sang lại bản thân, búi lại tóc, khôi phục da mặt như lúc đầu.
63 Trí tuệ và văn hóa của nam thần tiên thật sự không bằng ta, ta quanh co lòng vòng với hắn một lúc, hắn vẫn không biết ta là đồng tử nhà ai mà ta lại biết hướng đi Ty Y thần điện.
64 Không thể phủ nhận, ta luôn là người có ân tất báo. Hiện tại, cứu Hỏa Tịch cũng không ngoại lệ. Trước khi đến Cùng Châu nam cực, ta nghĩ một chút vẫn là nên về Diễm Thải cung một chuyến trước.
65 Càng nghĩ, ta càng không nghĩ ra cái gì. Bởi vì Ty Y Thần Quân căn bản không nói ta biết! Nói đến ta cũng lạ, vừa nghe đến phải lấy cỏ Ngưng Lộ, ta cũng không hỏi rõ ràng đã chạy đến đây.
66 Ta thật sự không thể tưởng tượng được con nhện lông lá khổng lồ ấy lại có thể bơi, ở trong nước mà vẫn có thể rít gào. Nó vừa kiềm giữ chặt ta vừa rít gào vào mặt ta.
67 Người cứu ta … chẳng phải là nam thần tiên lúc trước ta gặp trên thiên đình sao?!
Nam thần tiên không hề chần chừ, thấy chúng ta sắp trôi lên mặt nước, lập tức niệm quyết, nhất thời ta và hắn lao ra khỏi nước, lập tức bay vào không trung, nhảy lên đám mây lành, rời khỏi thần đảo thượng cổ Cùng Châu.
68 Nghe thấy Nam Cực Tiên Quân không mặt không da nói vậy, dù là người rộng lượng như ta cũng không tránh khỏi tức đến phát run.
Ta lung lay lảo đảo dựa vào gốc cây đứng lên, lấy vòng ngọc từ trong ngực ra, đeo vào tay, quát lên: “Có chí khí lắm! Ngươi không đi, ông đây tự đi!”
Thân thể nhỏ lại, ta đang cầm cỏ Ngưng Lộ liền tự ái tạm biệt Nam Cực Tiên Quân, tự mình đi về phía Cửu Trọng Thiên.
69 Lúc ta trở lại Ma giới, Ma giới đang là ban đêm.
Tay ta vẫn đeo vòng ngọc, dễ dàng tránh thoát tầm mắt của phần đông ma tộc, muốn đi tìm Lan Hưu để hỏi về chí bảo của Ma giới.
70 Lan Hưu ung dung ói ra ba chữ: “Thật đáng mừng. ”
Ta tiếp tục nói: “Theo như Ty Y Thần Quân của Tiên giới nói, cơ thể hắn có hai cỗ băng lửa. Chúng va chạm lẫn nhau, không thể hóa giải nên nguyên thần bắt đầu không ổn.
71 Ta nhớ rõ ta yêu Lan Hưu, chuyện này không thể nghi ngờ, hơn nữa ta cũng không định thay lòng đổi dạ.
Mặc dù ta đã giải thích với Lan Hưu, một lần lại một lần, hắn vẫn giữ vẻ mặt không tin ta.
72 Nửa đêm, ta biến trở lại bộ dạng thật, thở hồng hộc đứng trước Ty Y thần điện. Đồng tử của Ty Y thần điện rất thức thời, lập tức đón ta vào điện.
Ty Y Thần Quân vốn đã ngủ nhưng bị ta gọi dậy.
73 Đương nhiên, huyền băng hàn đao sáng loáng này không dùng để cắt hắn mà cắt chính ta.
Ta giơ đầu ngón tay, thổi thổi, sau đó lấy huyền băng hàn đao cắt đầu ngón tay một chút, thoáng chốc, máu chảy ra.
74 Ta nghe không rõ hắn nói cái gì cũng không rảnh nghe chỉ tập trung đếm hết số cỏ Ngưng Lộ trên bàn. Lần đầu đếm được chín mươi tám lá cây nhưng lần thứ hai chỉ đếm được chín mươi sáu lá, ít hơn hai lá.
75 Thấy Hỏa Tịch không hề há miệng, ta thật sự mất hết kiên nhẫn liền ghé miệng sát miệng hắn, vươn lưỡi đẩy răng hắn.
……. . Hiệu quả!
Hắn thế mà lại dễ dàng buông lỏng phòng bị với ta!
Ta không kịp nghĩ nhiều, vội bỏ tất cả cỏ Ngưng Lộ vào miệng nhai nhai, không ngừng cố gắng nhét sát môi hắn, dùng đầu lưỡi đẩy tiên thảo vào miệng hắn.
76 Thật là giọng điệu ra lệnh! Đừng tưởng hơi khàn ta sẽ không nhận ra! Không phải Hỏa Tịch thì là ai! Ta vừa nghe giọng hắn liền nghiến răng nghiến lợi!
Ta trùng hợp nằm sát đùi hắn, đầu vùi vào thắt lưng hắn liền cắn một ngụm vào lưng hắn.
77 Hỏa Tịch không nói, chuyển người định dựa vào ta, ta rối rắm, vội vàng nhắm chặt hai mắt, ngửa về sau, kêu to: “Ngươi đừng lại đây! Ngươi lại đây ta sẽ tuyệt giao với ngươi!”
Nhưng mà, cùng với mùi hương thơm mát nhàn nhạt, tay hắn nhẹ nhàng xoa mặt ta, nghe hắn cười nói: “Lưu Cẩm, vừa tỉnh lại đã có thể thấy ngươi, bản quân rất vui.
78 Ta cao giọng trả lời: “Đi đâu đi, nhất định không ở lại Diễm Thải cung của ngươi nữa!”
“Không được đi!” Hỏa Tịch thật không biết xấu hổ, mặt không đổi sắc, tráo trở nói, “Ta chưa cho phép, nàng không được đi đâu hết.
79 Ta bưng nghiên mực yên lặng xoay người sang chỗ khác, u oán nhìn hắn: “Sao, còn muốn gì nữa?” Trong nghiên mực đúng là một gốc cỏ Ngưng Lộ, cũng là do ta lấy bớt từ số thuốc của Hỏa Tịch.
80 Lúc đó, Hỏa Tịch vừa an điểm tâm vừa buồn chán nhìn tờ giấy ta viết rồi hỏi kẻ đang định lấy điểm tâm trong đĩa của hắn là ta: “Lưu Cẩm, trong khi bản quân hôn mê, nàng đi Ma giới à?”
Ta không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có đi.