1 Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra. ”“Dạ, chủ tử. ”Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau.
2 Ba tháng trước, tại đại trạch của Vân gia. Nhan Đóa Đóa nhìn mình trước gương đồng. Nàng xuyên qua, chủ nhân thân thể này là tiểu thư Vân Tri Hiểu của Vân gia – nhà giàu có nhất Kì Quốc, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, nghe nói phàm là ưu điểm gì nữ nhân nên có trên người nàng đều có đủ, chẳng những thế vị Vân tiểu thư này còn có một sủng vật được người người ca tụng ——Một con Thần điểu biết nói tiếng người.
3 Liền ngay cả thân phận của chính mình, nàng cũng là giả dạng bị hôn mê, mọi vấn đề đều phải hỏi con chim phá phách kia mới biết được. Phỏng chừng Vân đại tiểu thư này cũng muốn chạy, đáng tiếc là đụng phải cây cối, ngã hôn mê, cho nên so với những người trong nhà chậm hơn một bước.
4 Giữa thanh thiên bạch nhật, trên ngã tư đường có một người mặc áo đen che kín mặt đi qua. Nhìn dáng người, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng lại khôi ngô, chỉ có điều.
5 Trong trà lâu khách nhân đáng lẽ đều đang nhàn nhã uống trà, cùng ngồi cùng bàn tán với nhau về chuyện thiên hạ, nhưng hiện tại tầm mắt bọn họ đều dán chặt vào thân người vừa bước vào cửa.
6 Bị đụng phải người, vốn đã giữ thăng bằng không tốt, lại bị một cú vừa rồi, Nhan Đóa Đóa cũng bị kéo ngã theo, nàm sấp trên người nam nhân, phát ra một tiếng động lớn.
7 “Dạ. ” Thuộc hạ đều là những người đã theo hắn rất nhiều năm, lập tức hiểu được ý của chủ tử, có ba người lập tức đi ra cửa. Nhưng khi đi tới một hẻm nhỏ ít người, liền theo dõi bốn phía xung quanh, hai tên trong số đó lập tức thay đổi phương hướng, đi theo phía sau Đóa Đóa, tên còn lại thì thật sự đi mời đại phu.
8 Đóa Đóa đã không còn thừa thể lực mà để ý nó , ngã lên trên giường nghỉ ngơi một lúc, lại rời giường vận động một cái. “Đã chưa ăn gì còn bay tới bay lui !” Phá điểu bay xung quanh nàng, “Ngươi đánh tiết gà sao ? !”“.
9 Về phần giúp đỡ chăm sóc một nam nhân. . . . . . Nàng mới không cần lo lắng, không phải nàng tự coi nhẹ mình mà thứ nhất nàng hiện tại cùng mỹ nữ không hề liên quan, thứ hai nam nhân này nhìn soái như thế, hẳn là chính hắn mới phải lo lắng mình bị người ta sỗ sàng mới đúng!Vốn dĩ tưởng rằng cần phải phí một phen miệng lưỡi, không ngờ nàng lại sảng khoái đáp ứng như thế, đám nam nhân ngoài cửa ngược lại thật sửng sốt.
10 Đóa Đóa tốc độ trả lời xong rất nhanh, có thể trốn tránh ánh mắt rất ư là quái dị của Kì Dật. Nàng quả nhiên có vấn đề, Kì Dật ở trong lòng cười lạnh, chỉ là không biết chủ tử của nàng là ai.
11 Lúc vừa nói xong lời này, trong phòng đột nhiên vang lên một trận thanh âm “rột rột“. Thật mất mặt a, bụng thế mà lại réo đúng lúc này!Rơi lệ trong lòng nửa ngày, phát hiện không có ai hỏi nàng về cái bụng, Đoá Đoá cảm thấy mình đại khái có thể giấu diếm được, chuyển mắt quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, “Thanh âm vừa rồi là cái gì vậy?”Thủ hạ của Kì Dật vốn đã được huấn luyện, hiện tại ai cũng đều cố nhịn cười, trong lòng Kì Dật cũng bật cười, nhưng trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, “Có lẽ là sấm nổ.
12 “Cái kia, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải đang thổ lộ với ngươi, cũng không phải hỏi ngươi có thích ta hay không đâu a!”Ô ô, vì sao tất cả những chuyện mất mặt đều phải tập trung trong một ngày vậy!Nàng đáng thương nhìn Kì Dật, “Ngươi cứ coi như cái gì cũng chưa từng nghe là được, ta thật sự không phải là thổ lộ, đó chỉ là phản vấn(hỏi vặn lại), phả vấn thôi.
13 Đóa Đóa cũng ý thức được ánh mắt của mình có thể rất khoa trương, vội vàng tìm một đề tài khác để phân tán lực chú ý. “Kỳ công tử, các ngươi muốn đi đến đâu?”“Quay về kinh.
14 Mặc dù nàng đã đào hôn, nhưng vẫn rất tò mò vị hôn phu trên danh nghĩa này đến tột cùng hình dáng như thế nào. Kì Dật vẫn cười như trước, “Thái tử chưa từng công khai lộ diện, dân chúng trong kinh thành cũng không biết hình dáng của hắn.
15 “. . . . . . ” Đóa Đóa đã sợ đến sắp nghẹn chết, nhìn về phía Kì Dật cầu cứu. Kì Dật cười cười, “Hắn luôn luôn như vậy, cô nương đừng sợ hãi. ”Tử Dạ hắn chỉ cần nhìn thấy nữ nhân liền gọi người ta là mỹ nữ, cái miệng này cũng đã lừa đổ không ít người, nhưng bị dọa sợ giống như Nhan Đóa Đóa thật ra rất ít gặp.
16 Bạch Tử Dạ nhìn Đóa Đóa, biết rằng hắn chưa nói ra thân phận chân thật, “Trong nhà ngươi đều đang vội vã đi tìm ngươi, ngày thành thân cũng sắp đến rồi.
17 Con điểu này tại sao lại lớn như vậy, nàng thế nào lại thấy trong mắt nó ánh lên tia sắc lạnh?Lông nó màu sắc rất tươi đẹp, nàng hẳn là ngay cả ánh mắt của nó tại nơi nào đều thấy không rõ mới đúng!Có thể mặc dù đang ở trong lòng tự an ủi, nhưng Đóa Đóa vẫn là cảm thấy giật mình, con điểu này như thế nào lại giống như lây chồng, sao lại có biểu tình thú vị như vậy?“Nói! Ngươi đến tột cùng là ai!”Phá điểu đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cánh mở ra, thế nhưng hình như dài hơn một chút, giữ chặt hai bên cổ nàng, hơn nữa còn dùng lực bóp chặt.
18 Người thường tự nhiên là sẽ không thể chạy đến nhanh như vậy, bước chân của con người sao có thể nhanh như vậy. Nàng luôn nghĩ Kì Dật có phải biết võ công hay không?“Tại hạ nhất thời sốt ruột, liêu mình lao đến.
19 Họ Hoàng Phủ Dật vẫn trấn định, “Vì sao Nhan tiểu thư lại nhất định phải ở lại phòng của ta?”“Việc đó. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma đã từng nghe qua thật lâu trước đây, nên buổi tối không dám ngủ một mình.
20 Hắc y nhân mắng một tiếng, như là đang căm tức mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt. Trước khi thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đuổi đến gần, hắn đã lắc mình bay ra ngoài cửa sổ.