81 Ta quay đầu lại, tiếp tục giận dữ nói: “Giải thích cũng không có chút thành ý nào, ngươi nghĩ lấy một Thực thần ra là có thể dọa ta sao, nếu người thật sự nghĩ như vậy thì ngươi cũng quá thất bại rồi!”
Hỏa Tịch ý cười trong suốt, nói lại: “Giữa trưa hôm nay có cơm do Thực thần làm.
82 Diễm Thải cung nhiều lửa, bởi vậy không cần ai nhóm bếp. Hai tiên đồng của Thực thần, tay chân thật nhanh nhẹn, đem nguyên liệu nấu ăn, đĩa này đến đĩa khác đến tay Thực thần.
83 Hỏa Tịch đi rồi, ta ăn tiếp mấy miếng điểm tâm Thực thần làm, nằm dưới gốc cây, thừa dịp khí trời thích hợp, chợp mắt ngủ một giấc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, một mùi thức ăn khiến ta hoàn toàn bị dụ dỗ.
84 Ta thật sự không thể tưởng tượng nổi, mới chiều Hỏa Tịch nghe nói Thực thần đi bẫy chim chóc xong còn giận tím mặt nhưng gần như chỉ sau chốc lát, đến buổi tối, thấy Thực thần trở về, cơn tức liền tiêu tán toàn bộ.
85 (Một)
Khoảnh thời gian sau này Thực Thần đều ở Diễm Thải Cung, lúc ta cúi đầu xuống hay ngẩng đầu lên đều có thể dễ dàng nhìn thấy một cây “hành xanh”, quả thật vô cùng chói mắt.
86 (một) Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta còn không kịp phản ứng chứ đừng nói gì đến con chim này.
Nhưng ta nghĩ, nàng có phản ứng hoàn toàn giống ta, là Hỏa Tịch đánh nàng.
87 (Một)
Thấy mặt Hỏa Tịch thản nhiên nâng chén thuốc lên, ta liền nắm chặt mũi hỏi: “Ngươi thành thật khai báo rõ ràng, có phải ngươi bị bệnh gì nghiêm trọng không tiện nói ra?”
Hỏa Tịch bình tĩnh liếc nhìn ta: “Nàng biết cái gì.
88 (Một)
Ta hỏi hắn: “Thiên Hậu xử phạt ngươi đến mức chảy máu à?”
Hỏa Tịch ngẩn người, hắn dùng hai ngón tay mảnh khảnh lau khóe miệng, hai ngón tay thấm đỏ, lại có thể làm như không có việc gì: “Ban nãy vừa ói ra mấy ngụm máu”
Giờ khắc này, nhìn dáng vẻ đấy của hắn, ta cảm thấy hắn hết sức thê thảm.
89 (Một)
Nửa canh giờ sau bữa ăn tối, Hỏa Tịch cần phải uống thuốc.
Lúc đó Hỏa Tịch đang ở trong thư phòng xem kinh Phật, hắn tạm dừng trong chốc lát, không mặn không nhạt liếc nhìn ta, rồi sau đó lại không mặn không nhạt hỏi ta một câu: “Lưu Cẩm thuốc nàng sắc đâu rồi?”
Lúc đấy ta vừa ăn xong đang đánh một giấc, vừa nghe câu hỏi này ta chợt tỉnh táo hẳn, vội vàng chạy tới phòng bếp xem sao.
90 (Một)
Cái gọi là thần phẩm, chính là phẩm cách của thần tiên. Ta nghe vậy nên quay đầu lại, đưa mắt đánh giá hắn một lúc, càng thêm cô đơn hỏi: “Xin hỏi ngươi có cái gì có thể lấy thần phẩm ra cầm trong tay không?”
Hỏa Tịch cố gắng ấn gân xanh đang giật giật trên thái dương xuống, hòa nhã ôn tồn nói với ta: “Ta nói không ức hiếp nàng thì sẽ không ức hiếp nàng, còn không mau tháo tóc ra cho ta.
91 (Một)
Ta than thở một câu: “Ngươi không sợ nhưng ta sợ, có thể đừng như vậy được không. ” Ta thật sự là không muốn chờ đến ngày mai vừa thức giấc đã lờ mờ trở thành kẻ thù chung của đám tiên tử hoa si trên Cửu Trùng Thiên.
92
93
94 (Một)
Trên con đường qua về Diễm Thải Cung ngẫu nhiên gặp phải mấy vị tiên tỳ. Tiên tỳ thấy Hỏa Tịch ngừng bước hành đại lễ, chờ Hỏa Tịch đi ngang qua mới dám đứng thẳng người.
95 (Một)
“Chỉ là cái gì?” Theo trực giác của ta, trọng điểm đến rồi.
Đường cong khóe miệng Hỏa Tịch từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chẳng qua Thiên Hậu bảo ta mau chóng cưới Họa Liễm, muốn ta nội trong ba tháng xác định ngày kết hôn.
96 (Một)
Sau lại ta bỏ chạy, chạy mãi chạy mãi cũng chẳng biết mình đã chạy đến nơi nào, chỉ biết vẫn chạy vòng vòng trong phủ của Hành Xanh.
Ta biết Diễm Thải Cung rất lớn, đến giờ ta vẫn chưa đi hết, nhưng không ngờ phủ của Hành Xanh cũng lớn như vậy.
97 (Một)
Ta tựa vào vai của Hỏa Tịch, qua bờ vai hắn, ta còn có thể nhìn thấy những cánh hoa nho nhỏ màu trắng nổi bật trong màn đêm bị cơn gió nhẹ thổi bay rồi lại rơi đầy mặt đất phía sau lưng hắn.