1 Chuyện gì đang xảy ra đây?
Anh trừng mắt nhìn cái đầu nho nhỏ trước mặt, nụ cười nhỏ nhắn, gương mặt tròn tròn non nớt giống như trái táo đỏ, đã vậy còn có đôi mắt to đang chớp chớp nhìn mình.
2 “Chính là vậy đó, ba thấy anh ấy có quá đáng không!” Quan Tử Dung thở phì phò tố cáo xong thì nhấp một hớp trà hoa cúc, ừ… thật ngon miệng. Vẫn là về nhà tốt nhất, mới không giống người kia, nhất định sẽ lại nói: “Bởi vì trà sắp mốc rồi nên mới cho cô uống.
3 Thừa dịp mười phút tan lớp, cô nắm đúng thời gian gọi điện thoại về.
- Này, anh đã tỉnh chưa? Còn đang ngủ? Cũng sắp tới buổi trưa! Tối qua đã kêu anh đừng thức đêm rồi, anh lại không nghe, còn điên đảo sớm chiều xuống như vậy, thân thể yếu của anh ngay cả thần tiên cũng không cứu về được.
4 - Cô bé nhỏ!
- Cái gì? - Cô đáp một tiếng, giọng mũi nồng đậm.
- Em là đồ đần ngu ngốc nhất anh từng gặp.
Cô hít hít mũi.
- Tùy ý. - Dù sao tâm tình đủ tệ rồi, muốn tổn hại sẽ để cho anh tổn hại.
5 Leng keng, leng keng!
Lương Vấn Hân dời mắt từ tạp chí về phía màn hình máy vi tính không dùng để đó ——
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Sáng ngày mai anh muốn ăn cái gì?
Liang: Hiện tại thời gian chuẩn Trung Quốc: l3: 05 phân.
6 Anh hối hận chưa? Quan Tử Dung không biết, ngược lại biết, mình hối hận muốn chết!
Ngày đầu tiên du lịch, cô đã bắt đầu nhớ nhung anh, mỗi một chỗ đến, sẽ dùng điện thoại di động chụp lại phong cảnh địa điểm gửi về, sau đó hỏi anh đang làm gì? Có g uống thuốc đúng hạnhay khôn? Cơ thể có khá hơn một chút không.
7 - Em quá non nớt. - Khi cô ở vườn trẻ chơi trò "ta và ngươi là một nước, ngươi không thể chơi với người khác" thì không biết anh đã cùng với phụ nữ lăn được mấy vòng ở trên giường rồi, loại yêu đương mầm đậu cấp non giống như cô này, nỗi lòng làm sao có thể giấu giếm được qua mắt anh.
8 Gần đây, trên mặt Quan Tử Dung lúc nào cũng mang theo nụ cười ngọt ngào, bị Lương Vấn Hân nhạo báng:
- Làm gì cười đến ngu xuẩn như vậy?
Cô đáp lại anh:
- Anh không hiểu đâu.
9 - Anh đánh thức em sao?
Cô lắc đầu, thay anh lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời:
- Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?
Cô có thể cả đời cũng không hỏi, nhưng không có biện pháp ngồi tâm hồn anh chịu thống khổ đau đớn, anh nhất định không biết, trong giấc mộng anh tháo xuống ngụy trang khi đó nỉ non vụn vỡ, có nhiều tuyệt vọng vô dụng, bất kỳ một người phụ nữ nào thương anh, làm sao có thể làm bộ như không có chuyện này?
Lời nói vừa hỏi khỏi miệng, cảm giác thân thể anh cứng lại, kéo hai cánh tay cô ôm ra, vén chăn xuống giường.
10 Thật ra thì cô, không có kiên cường như mình nói.
Lúc vừa mới chia tay, mỗi đêm cô trốn trong chăn khóc, nhưng trước mặt người khác, cô không hề ra vẻ suy sụp, vẫn cười cười cãi nhau hơn thua với anh, giống như một đoạn tình yêu nhỏ chưa từng tồn tại qua, gió nhẹ nước chảy.
11 Lương Vấn Hân xem thường không để ý tới cô bực mình, đưa tay xoa xoa tóc của cô, ác ý chất làm loạn tóc cột đuôi ngựa, cô đang muốn mở miệng mắng chửi người, anh cười cười, giọng vô cùng dịu dàng nói: "Nếu quả thật động lòng, thì phải nắm lấy cho thật chắc, không nên bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể khiến mình hạnh phúc.
12 Cuộc sống luôn tràn đầy phiền não: Anh có ở đây không, có ở đây không, có ở đây không vậy. . . . . .
Liang: Rốt cuộc em muốn làm gì?
Cuộc sống luôn tràn đầy phiền não: Không có gì, chúng ta hàn huyên một chút chứ sao.
13 Khuya lắm rồi chứ?
Buông thả đầu óc, để suy nghĩ thấm vào từng giọt, lúc này mới chuyển động tứ chi tê cứng, ánh mắt dời về phía biểu tượng thời gian góc phải phía dưới màn hình máy vi tính.
14 Cha mẹ hi vọng cô về nhà, tất cả anh chị đều ở bên ngoài, trên công tác có phát triển riêng, ngay cả Tử Cần nhỏ nhất cũng chạy như bay đến Đài Bắc đi học, cô muốn ở nhà làm bạn với cha mẹ, dù sao tính tình của cô cũng là cái loại ở nhà không màng danh lợi, không có dã tâm quá lớn.
15 Edit: Tóc gió
Chạy tới nhà hàng hẹn với Viên Mạnh Trinh, Quan Tử Tu ở lại trên xe đợi cô, muốn cô hoàn toàn bỏ hết nghi vấn, cho dù muốn buông tha, cũng phải kết thúc rõ ràng, không có một chút tiếc nuối nào.
16 Edit: Tóc gió
Biết rõ nếu như cô không chủ động, anh hoàn toàn sẽ không gọi điện thoại cho cô, người đàn ông này, có thể một tay truyền nước biển, một tay trả lời tin nhắn của cô, chính là tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân quấy rầy cô ——
Quấy rầy? ! Đúng rồi, MSN!
Cô nhào tới bàn máy tính, nhanh chóng mở máy, đăng nhập.
17 Editor: Phương Phan
Quan Tử Dung thụ sủng nhược kinh, không ngờ là cha mẹ đều đồng ý, liền vui vẻ ôm hôn hai người.
Thoạt nhìn vẻ mặt cha cô vẫn còn khó chịu, là bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng vẫn ân cần dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
18 Editor: Phương Phan
Anh nhìn bản hợp đồng bảo hiểm trong tay cô. "Nửa năm trước. " Tên người được thụ hưởng là cô, đây chính là điều khiến cô thấy kinh ngạc.
19 Editor: Phương Phan
“Một con gà, táo đỏ, cẩu kỷ. . . Đợi một chút, từ từ thôi, mẹ đọc chậm một chút đi mà. . . , táo đỏ, cẩu kỷ rồi gì nữa ạ?”
Lương Vấn Hân đã đọc xong tờ báo, liếc mắt nhìn bên trái mình một cái.
20 Editor: Phương Phan
"Nếu cậu ấy vĩnh viễn cũng không nghĩ thông, em định sẽ cứ như vậy cả đời sao?"
"Vâng. Cho tới giờ phút này, em đều chỉ muốn có anh ấy.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đô Thị, Tiên Hiệp
Số chương: 41
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50