1 Đoan Tuấn vương triều dựng nước mùa thu năm 208, Đoan Kinh hoàng đế băng hà, thái tử Đoan Tuấn Mạc Bắc kế vị, sửa quốc hiệu thành “Huyền Viễn”. Đoan Tuấn vương triều chinh chiến liên miên từ năm này sang năm khác, đến năm Huyền Viễn, mầm mống của các tệ nạn đã bắt đầu manh nha*, trong triều lòng người tan rã, kết bè kết cánh, đến năm thứ hai, lại gặp đại hạn, từ đầu xuân đến giữa hè không có lấy một hạt mưa, trời khô hạn khiến lòng người oán giận, lục lâm hảo hán các nơi đều khởi nghĩa vũ trang, trong đó một tổ thức cường đạo gọi “Thiên Địa Thịnh” từ từ quật khởi, bọn họ lấy Giang Nam làm cơ sở, mở rộng thế lực ra xung quanh, uy hiếp thủ đô Đoan thành của Đoan Tuấn vương triều, từ đoạn đường dọc theo Trường Giang xuống phía dưới, hoạt động hung hăng ngang ngược cả một vùng Trường Giang.
2 Đi theo Lâm Y Y trở về Lâm gia, ánh mắt Lăng Tây Nhi trở nên nhu thuận, thầm tính toán cách để có thể hòa nhập với hiện thực mới, làm một nha hoàn biết giữ khuôn phép.
3 “Chủ nhân, ngươi xem chuyện hôm nay …” Nam tử vận quần áo hoa lệ không ngờ quay đầu lại gọi nam tử mười tám mười chín tuổi kia là chủ nhân, thực làm kẻ khác ngạc nhiên.
4 Trong Lâm phủ thì Lâm đại thiếu gia chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ mạnh, bởi từ nhỏ thân thể hắn đã yếu đuối, như cây gỗ mục, gặp gió là đổ, hơn nữa thường xuyên ngã bệnh, lúc nào cũng trong tình trạng bệnh tật nên tính tình luôn luôn nóng nảy cáu kỉnh đáng sợ, nha hoàn hầu hạ trót phạm lỗi không đánh thì cũng chửi mắng thậm tệ!Những điều này sau khi đã đáp ứng với phu nhân Lăng Tây Nhi mới điều tra ra được, nhưng nàng chỉ nhẹ thở dài, cũng không phàn nàn thêm gì nữa.
5 Bỏ đống thuốc đen sì sì vào chiếc chén nhỏ, nhìn căn phòng bếp lạnh lẽo như băng, Lăng Tây Nhi lại tiếp tục rầu rĩ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, để thanh củi mồi lửa lên trên, sau đó chất than củi xung quanh, ngay lập tức, khói đặc bốc ra cuồn cuộn.
6 Một lúc sau, nha hoàn của phu nhân đưa thức ăn tới, Lăng Tây Nhi lúc này mới hiểu được, nguyên lai, Lâm Kiếm Hồng đã sớm tính trước thời gian, dừng lại trước khi nha hoàn đưa cơm tới, không để cho người khác phát hiện mà thôi.
7 Buổi tối, bệnh của Lâm Kiếm Hồng một lần nữa lại phát tác, hơn nữa phát tác rất nghiêm trọng. Trong lúc mời đại phu tới thăm bệnh, Lăng Tây Nhi thấp thỏm bất an canh giữ ở cạnh giường, đôi mắt to chớp chớp, khoé miệng hơi giật giật, không nói được một lời, hết thảy mọi người đều đem ánh mắt sắc bén chĩa về phía Lăng Tây Nhi.
8 Ban đêm, Lăng Tây Nhi vừa lảm nhảm hát bài “Cong cong ngứa”*, đã tới nửa đêm, không ngờ nàng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Khẽ đứng dậy, mở cửa sổ, hít thở luồng không khí trong lành, nàng bị tiếng động khác thường trên cửa hấp dẫn.
9 Kho củi đối với Lăng Tây Nhi mà nói là địa phương quen thuộc nhất, lúc làm hỏng váy Tam tiểu thư đã tới nơi này, lúc đốt nửa bên phòng bếp cũng tới qua nơi này, Đại thiếu gia bán thân bất toại, còn chưa kịp vào kho củi, đã bị Nhị thiếu gia lôi đi, bây giờ tốt lắm, lại được vào!Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, xem ra kho củi chính là gia đình ấm áp nhất của nàng rồi, tìm một ít rơm rạ trên mặt đất làm thành một cái giường, nàng biết, lần này không phải như lúc ở chỗ của Tam tiểu thư, sợ là không có dễ dàng đi ra như vậy.
10 “Ta đã kêu hắn tới cửa từ hôn, hắn không còn là phu quân của ngươi nữa!” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng nói, nói xong không nhịn được lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.
11 Lăng Tây Nhi bị nhốt trong phòng bếp hai ngày, chưa nói đến cơm, ngay cả một ngụm nước uống cũng không dễ có, môi nàng khô nẻ, nằm mềm oặt trên đống củi, trước mặt là một cái xe lăn chưa hoàn thành.
12 “Đây là…” Lâm Kiếm Hồng nhìn chằm chằm vào thứ đồ vật cực kì quái dị trước mặt, ánh nến hồng hòa cùng ánh trăng thê lương tạc lên từng đường nét trên khuôn mặt hắn, lúc này trông Lâm Kiếm Hồng không còn vẻ lạnh lùng và nhợt nhạt như ban ngày, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều.
13 Đoan Tuấn vương phủ ở tận kinh thành xa xôi, kiệu hoa đỏ thẫm kia qua thiên sơn vạn thủy (ngàn dặm xa xôi), đi suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc đến ngày thứ tư, kiệu hoa vào đến cửa thành Đoan Tuấn thành.
14 Lưu An tới hậu viện, bị không khí hiu quạnh ở hậu viện làm cho sợ hãi, vị Tam tiểu thư Lâm gia này, không ngờ chọc giận Vương gia, trong khi đó lại yên ổn nằm ngủ!Lưu An tiến lên, gõ mạnh vào cửa phòng, âm thanh gõ cửa đột ngột như phá tan không khí hiu quạnh đầu thu đang quanh quẩn trong không khí.
15 “Vương phi, dậy thôi, đây là y phục của ngươi!” Mới tờ mờ sáng, Lục Nhi nét mặt u ám gọi Lăng Tây Nhi dậy, cầm một bộ tơ lụa hồng nhạt, quần lụa mỏng đưa đến trước mặt Tây Nhi, sắc mặt khó chịu tới cực điểm.
16 Giây tiếp theo, Lăng Tây Nhi không kịp kinh hô, mông đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, “Phịch” một tiếng, âm thanh vang lên rất rõ ràng. “Ai nha” kinh hô một tiếng, nàng ngước mắt lên, nhưng đối diện với nàng lại là hai tròng mắt mười phần bá đạo, lạnh như băng có thừa, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, hiện rõ khí phách trời sinh.
17 “Lưu An, đem tư liệu của ‘Thiên Địa Thịnh’ cầm tới cho ta xem!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên buông hạ mi mắt, lần này đi ra ngoài, thời gian mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an, lão đại phía sau Thiên Địa Thịnh đến tột cùng là người nào! ?“Vâng, Vương gia!” Lưu An cung kính lui ra, một lúc sau, nhanh chóng cung kính quay trở lại, trên tay là một tập tư liệu dày.
18 “Hắn chính là Thập lục vương gia sao ?” Mộng Nhan ngoái đầu nhìn lại, muốn đi theo, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng hắn mất hút ở chỗ quẹo. “Ai nha, công chúa, Thập lục vương gia thật sự… rất đáng sợ… Người không nên đi trêu chọc hắn!” Tiểu Thúy nắm chặt lấy chéo áo của công chúa không buông, nếu công chúa có nguy hiểm, hay có vấn đề gì xảy ra, thì người gặp xui xẻo nhất chính là tiểu cung nữ các nàng không phải sao?“Oa, ngươi dám nói hắn đáng sợ?” Mộng Nhan nắm chặt bím tóc của Tiểu Thúy, nét mặt đầy vẻ hạnh phúc hả hê.
19 Thiên hạ không có tường nào cản hết được gió, huống chi nhân vật chính trong chuyện xấu lần này chính là Đoan Tuấn Vương gia không hề dễ dãi kia, Lăng Tây Nhi đã cố gắng hết sức làm một tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa, nhưng những lời đồn đại vẫn liên tục truyền tới cái lỗ tai của nàng.
20 “Ngươi nói ngươi tên Lăng Tây Nhi?” Hắn mở miệng cười lạnh một tiếng, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia sáng âm ngoan, nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, hắn hao phí tâm tư để lấy về một nữ nhân không phải Lâm Y Y mà là một kẻ giả mạo ! Một kẻ giả mạo cực kỳ tồi tệ!Ngẩn người ra, những ý nghĩ đáng sợ đều hiện ra trong đầu Lăng Tây Nhi, mồ hôi chảy từng giọt từng giọt một, nàng đã nói cái gì? Trời ạ, nàng nói lỡ miệng sao? Ai nha, nghe nói Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một ác ma, tiểu quỷ này có hay không vì lấy lòng chủ tử bọn họ mà đi tố cáo đây? Nếu bị ma quỷ kia biết nàng là giả mạo, vậy cuộc sống của nàng… Tương lai tăm tối a! Trong nháy mắt, tâm tư của Lăng Tây Nhi chuyển biến đủ kiểu, cơ mặt run run nhiều lần, tròng mắt trừng lớn thành cái chuông đồng, sắc mặt trắng xanh, một hồi lâu sau, mới có một chút hoàn hồn trở lại.