1 Uyên Nhi, ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi đã 25 tuổi rồi, cho dù là trong hay ngoài nhà, người bằng tuổi ngươi cũng đã muốn làm cha của vài đứa trẻ rồi, nhưng là ngươi lại còn không được gả ra ngoài, hiện tại khó lắm mới có được người môn đăng hộ đối đến cầu hôn với ngươi, lại là chính thất, ngươi còn có cái gì không hài lòng, cha đẻ ngươi chết sớm, ta là nhị cha (PP: vợ hai =)))) còn có thể giúp ngươi như vậy, cái dạng người như ngươi, Vương thượng thư nguyện ý cưới ngươi, ngươi còn do dự cái gì a, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ở mãi trong nhà, nhà chúng ta rất rộng, cũng không phải không có người rảnh rỗi như ngươi, nhưng là nói như thế nào chúng ta đều là quan lại thế gia (con nhà quan), nếu thực sự có một người con không gả đi được, ta và mẫu thân ngươi còn có mặt mũi nào nhìn ai nữa, còn có người cha mất sớm của ngươi, ở dưới có biết, cũng là sẽ không an tâm……”Một cái nam nhân hơn 30 tuổi cầm khăn tay la lối dông dài đứng ở trước mặt một thanh niên cao lớn nói, thanh niên kia chính là cúi đầu một lời cũng không nói.
2 “Van cầu ngươi đừng làm vậy, đừng mà, ta có rất nhiều tiền, đều sẽ cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho… Van cầu ngươi… Không nên…” “… Đoàng. ” Đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh của súng lục cho dù là đã trải qua xử lý âm thanh nhưng tiếng súng vẫn như cũ không hề đỡ hơn vang lên.
3 Mạnh Phi Vũ ngừng xe, sau khi tắt máy, lần đầu tiên bởi vì chỗ ở của mình mà rầu rỉ, nàng nên như thế nào đem… nam nhân này vào nhà của mình nằm trên tầng cao chót vót của toà nhà cao tầng này đây chứ?Chính mình tự động thủ? Đó là không có khả năng, nàng cho dù có thể khiêng hắn lên, nàng cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
4 6 giờ sáng, Mạnh Phi Vũ đúng lúc mở mắt, sau đó, chuyện thứ nhất làm chính là nhìn về phía ghế sa lon. Nam nhân kia, tư thế cùng tối hôm qua hoàn toàn giống nhau, ngồi ở chỗ kia xem sách, chỉ bất quá hình như đã gần tới trang cuối, hắn rốt cuộc nhìn bao lâu, là một đêm không có ngủ sao? “Ngươi không có nghỉ ngơi.
5 “Tại sao?” “Ta. . . ” Tử Uyên có chút khó khăn, hắn cũng không thể nói, ta rất thích nàng, ta muốn lưu ở bên cạnh nảng được. “Ngươi có thể lưu lại, nhưng là không thể làm phiền ta, bằng không ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.
6 Công tác của Mạnh Phi Vũ rất thanh nhàn, nhưng là khó khăn cũng rất cao, liền gống như khi nàng giết người vậy, giết người đồi với Mạnh Phi vũ mà nói là một chuyện rất chuyện đơn giản, nhưng không phải tất cả sát thủ đều có thể làm giỏi.
7 Tử tiên sinh, cậu thật là mất trí nhớ sao?” Cả ngày , vú Trương rốt cục vẫn không khống chế được mà hỏi câu kia, nàng trước kia cũng từng gặp qua người mất trí nhớ, nhưng người ta quên đi chính là ký ức, mà không phải cuộc sống cơ bản như Tử tiên sinh a, như thế nào Tử tiên sinh lại cho nàng cảm giác trái ngược a?“Ta là thật sự không nhớ rõ mấy thứ này.
8 “Ta ghét nói dối!” “Ta… Ta biết chính mình rất xấu, nhưng ta rất hữu dụng, ta sẽ rất an tĩnh không phiền đến nàng, không để cho nàng có thêm phiền phức, nàng đừng chán ghét ta được không?” Cẩn thận nói ra ưu tư trong lòng, mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cũng là tuyệt đối không phải lời nói dối.
9 Bửa tối rất an tĩnh, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đều không nói gì. Mạnh Phi Vũ lẳng lặng ăn thực vật trước mặt, trong lòng vừa lòng đến chín mươi phân, hắn là người cổ đại , khả năng tiếp thu cái mới tất nhiên sẽ rất kém, nhưng Tử Uyên lại sử dụng đồ vật để nấu ăn được như vậy cũng thật quá tốt.
10 Buổi tối, có một vấn đề rất nghiêm trọng phát sinh giữa hai người. Chỉ có một cái giường, đương nhiên còn có một cái ghế sa lon, nhưng là ghế sa lon rất nhỏ, cho dù là Mạnh Phi Vũ ngủ cũng nhất định không thoải mái, huống chi Mạnh Phi Vũ tuyệt đối không có khả năng đi ngủ ghế sa lon.
11 “Ta…”“Ngươi không muốn?” Lạnh lùng nhìn thoáng qua Tử Uyên, trong thanh âm Mạnh Phi Vũ rõ ràng có sự uy hiếp, Mạnh Phi Vũ nàng muốn tìm người trên giường vẫn chưa từng bị ai cự tuyệt giống như lúc này đâu!“Ta… Ta…” Tử Uyên lắp ba lắp bắp không nói được , không biết nên nói cái gì, mặt dần đỏ như mông khỉ (PP:=))).
12 Dường như là có thần giao cách cảm, Mạnh Phi Vũ liền biết Tử Uyên tỉnh, mà Tử Uyên cũng cảm nhận được động tác của Mạnh Phi Vũ. “Chào buổi sáng” Thanh âm của Tử Uyên mang theo tia ngượng ngùng.
13 Bữa sáng rất an tĩnh, Mạnh Phi Vũ là bởi vì bản tính ít nói cũng không nhiều lời, Tử Uyên chính là bởi vì muốn tuân thủ lễ nghi tại bàn cơm của một người đàn ông nên cũng im lặng, mà vú Trương chính là một bên nhìn lén được hai người một bên nhẹ nhàng sắp xếp lại gian phòng.
14 “Phi Vũ, nàng không để ý tuổi của ta sao?” “Có ý gì?” “Ta đã 25 tuổi a. ” Hắn đã già lắm rồi , hắn sợ nàng ghét bỏ hắn. “Ta 29 tuổi. ” Nói lời này xong ánh mắt Mạnh Phi Vũ có điểm quái dị.
15 Phong cảnh bên ngoài đập vào mắt Tử Uyên, khiến hắn lại một lần nữa cảm giác được bản thân cùng nơi này chênh lệch lớn bao nhiêu, nhưng hắn tự nói cho bản thân, bất kể như thế nào đều phải kiên cường, đều phải thích ứng nơi này nhanh một chút, chỉ có như vậy hắn mới không trở thành gánh nặng cho nàng, cũng không thể tách ra khỏi người hắn yêu được nữa.
16 “Phi Vũ, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cậu nha!” Thanh âm kinh ngạc trêu chọc phát ra từ trong miệng mỹ nữ xinh đẹp kia. “Yên. ” Mạnh Phi Vũ dùng âm thanh lạnh như băng kêu tên của đối phương, xem như chào hỏi.
17 Mua sắm xong, Mạnh Phi Vũ vốn định về nhà, nàng không phải loại người thích náo nhiệt, nhưng khi nàng thấy vẻ mặt tò mò của Tử Uyên , liền thay đổi chủ ýMạnh Phi Vũ đem tốc độ xe từ từ giảm xuống, lúc trước, tốc độ xe của nàng liều mạng y như một tay đua xe, không có biện pháp giảm xuống, đó cũng là thói quen lúc học đại học nàng luyện thành, bằng hữu của nàng, tốc độ lái xe cũng không thua nàng bao nhiêu.
18 Chuông cửa vang lên, Mạnh Phi Vũ đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa, là vài người khuân vác, hẳn là người đưa quần áo đến. Mở cửa, người ngoài cửa có chút kinh ngạc, đây cũng là biểu tình của nhiều người khi gặp Mạnh Phi Vũ lần đầu tiên, Mạnh Phi Vũ có một dung nhan lạnh lùng xinh đẹp không thể chê vào đâu được, hơi thở thần bí lạnh lùng tản ra , khiến cho người ta cảm thấy được sự lạnh lẽo nhưng lại động lòng người, hơn nữa giấu ở ngoài lớp băng lạnh kia lại là một hơi thở thần bí mị hoặc gợi cảm , rất khó khiến người ta có thể chống cự loại hấp dẫn mâu thuẫn này , nhưng khí tức lạnh như băng kia cũng làm cho rất nhiều người chùn bước.
19 “Lại đây. ”“……” Tử Uyên nghe lời đỏ mặt đi tới. Bởi vì vừa tắm xong, mái tóc thật dài của Tử Uyên rối tung ở sau lưng, ngũ quan lãnh khốc tuấn mỹ cũng càng thêm đậm nét, tản ra một cỗ hơi thở mị hoặc.
20 Mạnh Phi Vũ sở dĩ mang theo Tử Uyên tới đây, cũng không có cái dụng ý đặc biệt gì, chỉ là muốn hắn hiểu rõ mình hơn , cũng có thể thích ứng hoàn cảnh hơn, mang hắn đi thăm cộng đồng mà mười một người bọn họ mở ra – hội độc thân ô nhiễm môi trường , này đây là sản nghiệp mà mình tâm đắc nhất.