41 Hai người về tới nhà. Mạnh Phi Vũ ngồi ở trên sô pha, mà Tử Uyên có chút lo lắng đứng ở một bên, không dám ngồi xuống. “Ngồi xuống. ” Mạnh Phi Vũ nhìn bộ dáng của Tử Uyên giống như là con dâu nhỏ bị khinh bỉ, có chút bất đắc dĩ thản nhiên nói.
42 …… Ngoan đem đứa nhỏ sinh ra, không cần phải suy nghĩ linh tinh”. Đây xem như là Mạnh Phi Vũ nói ra lời an ủi đi. “Ta biết. ” Tử Uyên gật gật đầu, hắn cố gắng đem cục cưng sinh ra thật tốt, đối với chuyện tình của Mạnh Phi Vũ, hắn là sẽ không quản nhiều, hắn là một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, là một nam nhân tốt, hắn muốn học tập giống phụ thân của hắn , hắn muốn khoan dung rộng lượng, muốn ôn nhu ngoan ngoãn, hắn sẽ dựa vào Mạnh Phi Vũ làm hy vọng cho bản thân.
43 Vì sao vậy? Đây thực sự là một cơ hội tốt lắm a, thật là cái việc riêng gì đó không thể sắp xếp lại một chút sao?”“Hắn sẽ không đi !” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng lập lại câu nói này một lần nữa.
44 “Các ngươi muốn làm cái gì?”“Chúng ta muốn làm cái gì? Hừ, mày đợi lát nữa sẽ biết, người đâu lên, đem hắn trói lại. ” Thích Hướng Thiên âm ngoan nói với thủ hạ.
45 Mạnh Phi Vũ đứng ở ngoài cửa nhà mình, sờ sờ bên eo phải, ánh mắt lạnh lùng, mở cửa ra rồi đi vào. “Không được nhúc nhích!” Một khẩu súng chĩa vào đầu của Mạnh Phi Vũ.
46 Cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, đèn đỏ cũng tắt, sau đó từ trong đi ra một nam bác sĩ mặc áo màu trắng, đây cũng là bác sĩ trước đây kiểm tra cho Tử Uyên.
47 Mạnh Phi Vũ lái xe trực tiếp về nhà, sau đó đi đến giá sách trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào một quyển sách trong đó…… Sau đó, giá sách từ giữa tách sang hai bên, ngay lập tức xuất hiện một cánh cửa, Mạnh Phi Vũ liền đẩy cửa bước vào.
48 Mà lúc Mạnh Phi Vũ chuẩn bị đi đến Thiên Bang, Tử Uyên trong hôn mê cũng thức dậy. Chậm rãi mở to mắt, Tử Uyên nhìn thấy là trần nhà trắng bóng của bệnh viện, có một chút mê mang, sau đó, Tử Uyên chậm rãi nhớ tới chuyện gì đã xảy ra trước lúc hôn mê.
49 “Tiểu thư, ý của tôi là muốn hỏi cô, cô muốn chọn loại hoa nào ?” Cô gái bán hoa có chút xấu hổ cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa. Nhíu mày, loại hoa gì?“Hoa hồng.
50 Một lát sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, một cái trầm ổn hữu lực, một cái cơ hồ nghe không thấy, Mạnh Phi Vũ vì không thể nghe ra liền nhíu mi.
51 Không khí bữa tối có vẻ quỷ dị. Đại sảnh. “Chúng con về đây. ” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói với Mạnh phụ và Mạnh mẫu , còn Lochness, đã bị Mạnh Phi Vũ trực tiếp xem nhẹ.
52 Pháp viện, từ cửa vào Mạnh Phi Vũ liền cảm nhận được ánh mắt ái muội của mọi người bất thường nhìn mình khác với mọi ngày. Nhíu mày, Mạnh Phi Vũ đẩy cửa ban công của mình ra…… Sau đó xoay người đi đến bên văn phòng trợ lý.
53 Bữa tối, hình như có chút nặng nề, bất quá, đây là ý nghĩ của Lochness, về phần Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đã thành thói quen , như vậy đối bọn họ mà nói đây là bữa tối rất là ấm áp.
54 “Ta hình như sắp sinh rồi, nàng có thể trở về không? Không cần…… (Tác giả: định nói tiếp là: không cần, ta có thể tự mình đi bệnh viện ” Tử Uyên vốn là định nói như vậy, bất quá, hắn còn chưa có nói xong đã bị Mạnh Phi Vũ chặn lại.
55 Cửa phòng giải phẫu“Ta muốn đi vào!” Nàng muốn đi vào , nàng muốn tận mắt thấy lúc Tử Uyên sinh con, nàng muốn bồi ở bên người Tử Uyên ,nhìn hắn bình yên vô sự sinh ra đứa nhỏ!“Mạnh tiểu thư, phòng giải phẫu là không cho phép người nào ngoài nhân viên y tá của bệnh viện vào, ngài cũng đừng làm chúng tôi khó xử.
56 “Vất vả cho anh. ” Cuối cùng, vẫn là Mạnh Phi Vũ mở miệng nói chuyện trước, mang theo giai điệu thương tiếc cùng đau lòng, làm cho Tử Uyên thấy thật may mắn, chính mình vẫn còn đang sống ở trên đời này, cùng nữ nhân hắn yêu nhất ở cùng một chỗ, nghe được nàng vì chính mình nói ra lời nói cảm động như thế.
57 Ven đường cảnh sắc nhoáng lên một cái mà qua, Tử Uyên có chút nghi hoặc. “Phi Vũ, chúng ta không phải về nhà sao?” đường này đâu phải đường về nhà, hơn nữa nhìn qua có vẻ như là đi đường Mạch Trạch, chẳng lẽ Phi Vũ hiện tại sẽ đem đứa nhỏ đưa trở về sao? Nghĩ đến đây, Tử Uyên ôm đứa nhỏ rất chặt.
58 Ngồi lên chiếc máy bay tư nhân, người nào cũng có đôi, đều cũng tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người khác. “Phi Vũ, như thế nào không đem theo con nuôi của chúng ta theo, ta thực sự thích hắn a.
59 Một người duy nhất trên nhất thế giới, chỉ cần có ngươi đối với ta như vậy là đủ. Mọi người ở Hoàng Phủ Hiên tòa thành vui chơi, mà lúc này cách lễ Noel còn có mười lăm ngày.