1 “Ta phải đi rồi, con thật sự không đi cùng ta sao?” – Một nữ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi hỏi“Không ạ, con đã học tốt lắm rồi, con muốn ở lại đây. ” – Một tiểu cô nương hơn mười tuổi ngẫm nghĩ rồi kiên quyết trả lời.
2 Tiểu cô nương này tên gọi là Lý Tử Du, năm nay mười hai tuổi. Từ sáu năm trước tại nơi này, gặp phải một người quái đản trong một cái sơn động liền theo nàng ta học những thứ kì lạ trong suốt sáu năm, chỉ là những thứ đó cũng quá mức kì quái đi, bất quá bởi vì tuổi còn nhỏ, vị sư phụ kia còn dùng hoa ngôn xảo ngữ, Lý Tử Du cũng bất tri bất giác phải học rất nhiều những thứ kì kì quái quái kia.
3 Lý Tử Du quyết định chính mình lên núi hái một ít dã sơn cô về nhà , dù sao thì từ sau khi phụ thân qua đời hai năm trước, trong nhà liền chỉ còn lại nàng cùng bà vú, mà Lý Tử Du vốn ở tại một địa phương cách xa thôn Lý Nhân, bình thường ít có người lại đây.
4 Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng đói, sư phụ không thể gặp được nữa nhưng chính mình còn phải sống sót. Lý Tử Du đi sâu vào trong núi, nàng nhớ rõ khu vực này có rất nhiều dã sơn khuẩn, sư phụ còn nói hương vị rất ngon.
5 Người đó không phải đã chết rồi chứ? Lý Tử Du nhìn người đang nằm úp sấp trong nước kia, người này không phải là bị người ta đuổi giết sau đó bỏ ở nơi này chứ.
6 Lý Tử Du dùng nửa ngày mới hoàn thành tốt việc khâu vết thương lại. Nàng lại tìm một ít thảo dược đắp đơn giản lên trên miệng vết thương, hy vọng không bị nhiễm trùng, bây giờ không có thuốc, nàng lại không mang người này đi đâu được nên đành chấp nhận vậy thôi.
7 “Cô nương, nô tỳ biết ngài không muốn về lại cái nhà kia, nhưng mà cô nương đang ngày một lớn lên, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ mình sẽ ở lại nông thôn sao? Nếu lãi thái gia ở dưới cửu tuyền biết được, người chắc chắn sẽ không yên tâm đâu.
8 “Xe đến núi ắt có đường đi thôi, không cần lo lắng, trời sẽ không tuyệt đường người, chúng ta nhất định có cơ hội sống tốt mà. ” Cho dù có phải về kinh, Lý Tử Du cũng sẽ chính nàng nắm giữ vận mệnh của nàng! Cùng lắm thì giả chết, nàng cũng không nghĩ thật sự chết đi.
9 “Vậy là ổn rồi, chỉ cần đổi thêm một lần dược nữa, chờ ta cắt chỉ xong thì ngươi có thể đi. ” Lý Tử Du nói với người kia. “Sao cô nương lại biết dùng cách đó để khâu miệng vết thương?” Nam nhân này tuy không thấy phía sau lưng mình nhưng hắn cũng có thể cảm giác được vết thương này là dùng chỉ để khâu.
10 Lý Tử Du tìm thấy một con thỏ bị mắc bẫy, lại hái thêm một ít rau dại cùng sơn cô. Như vậy buổi tối có thể ăn sơn cô với thịt thỏ. Hiện tại có thể kiếm ăn được trong núi, đợi đến mùa đông sẽ phải tới trấn trên mua thật nhiều cải trắng cùng một ít hoa quả khô.
11 Đột nhiên có tiếng động như là nhánh cây bị dẫm gãy, Lý Tử Du khẩn trương đứng lên. Sẽ không xui như vậy đi, lại có người sao? Nàng nhanh chóng lấy tay áo che mặt, xem xét bốn phía.
12 “Lý mẫu, chờ một thời gian nữa thôi thì người ở kinh thành sẽ tới rồi. ” Lý Tử Du cười nói“Cô nương, người thật sự quyết định vào kinh sao?” Lý mẫu hỏi“Phải, nếu đã tránh không được thì phải đối mặt thôi.
13 Trong khi Lý tử Du cùng Lý mẫu đang chờ đợi thì kinh thành lại xảy ra đại sự. Lão hoàng đế băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vị hoàng đế ngươi chết ta sống.
14 Lý mẫu nghe Khưu mẫu chẳng cố kỵ gì mà nói xấu cô nương nhà mình, hận không thể cho bà ta một cái tát, nhưng là muốn cô nương trở về thì dẫu sao cũng phải có quan hệ tốt với Thái phu nhân, đắc tội với nô tài bên người bà ấy thì không được nên vội vã nói: “Đông Mai, Tứ cô nương cố ý làm như vậy thôi.
15 Phỏng chừng Hoàng Oanh cùng Họa Mi tâm tư giống nhau nên cứ để Khưu mẫu nhiệt tình hầu hạ Lý Tử Du còn hai người đều có thái độ không lạnh không đạm, hận không thể làm cho Tứ cô nương chán ghét mình, rồi trở về cáo trạng Thái phu nhân sau đó liền cách xa Tứ cô nương này.
16 “Tứ cô nương, để nô tỳ rửa chân cho ngài. ” Khưu mẫu cung kính nói với Lý Tử Du, thái độ hèn mọn làm cho sắc mặt Họa Mi cùng Hoàng Oanh đang đứng một bên đều thay đổi.
17 Về sau Họa Mi cùng Hoàng Oanh quả nhiên quy củ hầu hạ Lý Tử Du, không có nửa điểm oán giận. Lúc này Lý mẫu mới an tâm nhưng lại cảm thấy chính mình thật vô dụng.
18 Cơm chiều thật vất vả mới ăn được. Buổi tối Hoàng Oanh bảo thân thể không thoải mái nên Lý Tử Du cho nàng đi nghỉ, Họa Mi lại chủ động hầu hạ Lý Tử Du.
19 Khóe miệng bên phải của Hoàng Oanh có một nốt ruồi son khiến nàng ta khi cười khẽ trông có nét phong tình quyến rũ. Họa Mi nói chuyện này xem ra là sự thật, đương nhiên không thể thiếu thêm mắm thêm muối.
20 Khưu mẫu nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của Hoàng Oanh, nha đầu này không lẽ hôm qua chính là nhìn thấy vị Thượng Quan thiếu gia này sao?Có lẽ thật sự là như thế.