1 Lúc Chu Cẩm Trình gọi điện thoại tới, ta mới vừa tan lớp. Ta dạy Anh văn ở một trường đại học. Ta đến phòng làm việc để sách xuống, cùng các đồng nghiệp hàn huyên, vừa lúc xe của Chu Cẩm Trình đến dưới lầu.
2 Cao trung năm thứ ba, ta dần dần sáng sủa, năm lớp 11, một bé trai thanh tú trong lớp viết cho ta một phong thư thật dài, hắn hi vọng cùng ta cùng nhau đi học buổi sáng, cùng nhau đọc sách.
3 Một tuần sau, ta chia tay với bạn trai, ta cúi người nói thật xin lỗi. Hắn hỏi ta tại sao? Ta nói mau lớp mười hai rồi, ta muốn cố gắng học tập, ta muốn thi vào Bắc Phương.
4 Thời điểm Chu Cẩm Trình đến, ta đã ở trong gió đêm đợi nửa giờ. Hắn nói kẹt xe. Ta nói, ta cũng mới ra. Lúc trên đường hắn hỏi ta: "Chủ nhiệm lớp ngươi nói ngươi báo đại học Bắc Phương?".
5 Một lát sau, hắn nói: "Trước tắm đi. "Ta mừng rỡ mãnh liệt, nhưng dù sao loại chuyện này chưa từng trải qua, chỉ ở đáy lòng vọng tưởng qua mấy lần, hốt hoảng là khó tránh khỏi.
6 Cuộc sống đại học cùng tưởng tượng của không sai biệt lắm, rảnh rỗi, tự do, thích hợp nói yêu đương. Nhưng ta không giống như khi học cao trung nữa, bởi vì nhớ một người mà ngông cuồng tìm người khác tới thay thế.
7 Năm thứ tư tốt nghiệp đại học, ta xin lưu lại trường công tác, thành tích của ta vốn xuất sắc, thái độ làm người cũng không kém, cho nên giáo viên hướng dẫn bên kia rất nhanh trả lời chắc chắn, nói sau khi viết xong luận văn tốt nghiệp có thể theo hắn làm việc, sau đó có thể suy nghĩ việc thăng chức.
8 Sau khi tốt nghiệp năm thứ tư, ta được giữ lại trường, cũng trở về nhà một lần. Đó là lần đầu tiên ta trở về nhà sau nửa năm công tác, trong tiềm thức ta vẫn đem nơi đó trở thành gia đình.
9 Sau khi ta trở về trường học, công việc bắt đầu bận rộn, cũng ở đây học hai năm nghiên cứu. Trong lúc đó số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
10 Lần nhen nhóm này trên sô pha ta có chút kháng cự, nhưng hắn lại như chờ đợi quá lâu lần nữa tìm lấy, không chút nào ôn nhu. Ta cảm giác được có chút đau, nhưng vẫn cắn răng không phát ra một tia thanh âm.
11 Sau khi ta trở về tới đây sống bên cạnh hắn. Ban ngày không thấy được hắn, buổi tối hắn căn bản sẽ tới. Nhưng loại cảm giác kia chỉ làm cho ta nghĩ đến đồng sàng dị mộng.
12 Chu Cẩm TrìnhThời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng cảm thấy nàng giống ta, cho nên ta thu dưỡng nàng. Cũng không lâu sau ta phát hiện, nữ hài tử này cùng ta hoàn toàn bất đồng, nàng không nói lời nào, là bởi vì sợ người lạ, không phải là lãnh mạc.