1 Những năm dài trôi qua, tôi là của mẹ, mẹ là của tôi, gian phòng này là của hai người. Thế mà bây giờ, chỉ một khoảnh khắc biến đổi, tất cả đều thay đổi.
2 Bên ngoài khung cửa, bóng tối âm thầm đến, cánh đồng hoang vu đã bắt đầu lập loè ánh lửa. Bánh xe vẫn quay, vượt qua đồng bằng, phố thị, thôn xóm để mang cuộc đời tôi vào nơi vô định.
3 Từ phòng rửa mặt trở về, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy cô tớ gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang thu xếp nệm gối và đồ đạc trong phòng tôi. Áo ngủ đã được bỏ vào ngăn tủ, ngay cả valise của tôi cũng bị mở tung ra, áo quần trong ấy đã được treo vào tủ đứng, chỉ có hai bức hình là còn nằm trên bàn giấy mà thôi.
4 Hôm ấy, tôi thức dậy thật sớm lúc trời hãy còn mờ sương. Không khí buổi sáng thật tinh khiết. Rửa mặt xong tôi thấy tinh thần thật sảng khoái, đứng bên cửa nghe tiếng hát thanh thoát của Gia Gia vương vấn trong gió.
5 Một buổi chiều, tôi bước vào phòng Khởi Khởi. Khởi Khởi đang đứng cạnh cửa sổ một tay cầm giá vẽ, một tay cầm bút sơn dầu. Vừa lúc đó cô ta quay lại nhìn thấy tôi bước vào, chúng tôi gật đầu chào nhau.
6 Chuỗi ngày đài trôi nhanh. Một buổi chiều mưa to đầu hè đuổi xua đi bao nhiêu nóng bức. Chiếc móng trời chắn ngang rặng cây xanh, ánh nắng chiều tiếp nối theo sau nhuộm đỏ cả mái nhà mốc xám, rừng cây, đồng cỏ và cả bầu trời.
7 Lại một đêm trăng sáng. Khi lững thững bách bộ trong vườn hoa, nhìn bóng mình và bóng cây lúc phân lúc hợp, hương hoa thơm ngát khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.
8 Chuỗi ngày kế tiếp cuộc sống rối loạn hẳn lên. Vì đã lâu, tình cảm tôi như chú mèo con yên ngủ, bây giờ lại thức giấc. Mỗi buổi sáng thức dậy với một cảm giác mơ màng, đêm đến tôi lại thiếp đi với tình cảm lâng lâng.
9 Trong rừng cây, Thố Ty Hoa đã nở. Những đóa hoa trắng trên thân dây xanh nhạt, nhẹ rung theo từng cơn gió mùa hè. Tôi ngồi trên bãi cỏ, vòng tay ôm gối nhìn theo những dây leo yếu ớt đầy hoa với vẻ to lớn cành lá xum xuê của cây tòng mà tội nghiệp.
10 Chân đã được bó thạch cao. Tôi bị đọa đày như thế suốt một tháng trời. Một kẻ lúc nào cũng thích hoạt động nay phải ngồi trên giường nhìn những buổi bình mình tươi mát hay những buổi hoàng hôn đẹp trời, là cả một cực hình.
11 Đã 3 ngày qua, Trung Đan không bước vào phòng tôi. Trong suốt 3 ngày đó tôi không biết phải sống ra sao. Buổi sáng, mở to mắt mong chờ cánh cửa lay động.
12 Đêm ấy tôi lại mất ngủ. Đầu óc tôi rối mò với những việc xảy ra lúc nãy. Khuôn mặt của giáo sư, bà Nghị, Hạo Hạo, Khởi Khởi, Trung Đan. . . cứ lần lượt ẩn hiện không thôi trong óc.
13 Sau buổi nói chuyện với Khởi Khởi, tôi thấy khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng xa. Hình như cô ta lúc nào cũng muốn xa lánh tôi, ngay cả lúc chạm mặt nhau trên hành lang hay trong phòng ăn cũng thế, chúng tôi ít khi nói chuyện.
14 Một buổi chiều mây xám vần vũ trên không, mưa bụi bay lất phất. Theo tin khí tượng trên báo cho biết, thì khí lạnh đang từ Hoa Bắc đổ xuống, áp khí cao đang di chuyển về phiá đông nam.
15 Không biết ai đã từng có cảm giác tự đánh mất chính mình không? Chứ riêng tôi thì tôi đã có kinh nghiệm này. Không những chỉ đánh mất chính mình mà còn đánh mất cả một quá khứ mười chín năm của một cô gái có tên Mẫn Ức My.
16 Những ngày mệt nhọc trôi đi, vết chân tôi đã dẫm nát khu vườn hoa những vẫn không tìm thấy hình ảnh mình ngày xưa. Bây giờ tôi mới thấm thiá những câu thơ của Lý Thanh Chiêu: Tầm tầm mật mật Lãnh lãnh thanh thanh Thê thê, thảm thảm, kỳ kỳ ( Tìm kiếm, trông ngóng.
17 Ánh trăng tuyệt đẹp ngoài khung cửa. Chúng tôi quây quần trong phòng khách: Giáo sư La Nghị, Trung Đan, Hạo Hạo, Khởi Khởi và tôi. Chỉ thiếu một mình bà Nghị, có lẽ bà đã ngủ rồi, vì khi tôi, Trung Đan và ông Nghị về đến nhà đã hơn 10 giờ.
18 Quân vi nữ oa thảo, thiếp tác Thố Ty Hoa. Khinh điều bất tự dẫn, vi trục xuân phong tà. Bá trượng thác viễn tòng, triền cẩm thành nhất gia. Thụy ngôn hội diện dịch.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50